Công chúa châm lửa đặt dưới bùa, giọng băng lạnh: “Quỳ xuống!”

Chu Hiến không chịu.

Đến khi lửa bén vào mép bùa, tấm lưng luôn kiêu ngạo ấy cuối cùng cũng gập xuống, như con hạc trắng bị bẻ gãy cổ, vô vọng lại yếu ớt.

Giọng huynh nghèn nghẹn:

“Trả lại cho ta…”

Chưa kịp quỳ hẳn, công chúa đã quất roi lên người huynh, rít lên độc ác:

“Bản công chúa đã thuần phục được ngựa hoang, há lại không khuất phục nổi một tiện nô như ngươi! Quỳ xuống!”

Lớp áo mỏng rách tả tơi, máu trào đỏ tươi theo từng vết roi.

Ta vừa giận vừa đau, ôm lấy bô mà gào lên lao tới:

“Không được đánh hoàng huynh ta!”

Công chúa không ngờ có người nhảy ra, chưa kịp phản ứng thì đã bị đập trúng đầu, mắt trợn trắng, ngã lăn xuống đất.

Chu Hiến vội lao đến giành lại lá bùa đang bén lửa, không màng ngón tay bị bỏng, nâng niu áp vào ngực, run rẩy thì thầm:

“May quá, may quá…”

“Hoàng huynh…”

Ta quỳ xuống đỡ huynh dậy.

Chu Hiến cúi đầu, nghe thấy tiếng gọi liền toàn thân chấn động.

Nhận ra ta, gương mặt huynh như chẳng dám tin:

“Ngươi… là Ngọc Kiều?”

Khoé mắt huynh đỏ ửng, bàn tay thô ráp liên tục sờ lên mặt ta như sợ chỉ là mộng ảo.

Đến khi chắc chắn là thật, mới ôm chặt ta vào lòng.

Ta nghe thấy tiếng huynh nghẹn ngào:

“Bây giờ mới cảm thấy… bản thân còn sống.”

“Ừ ừ!”

Ta hãnh diện đáp:

“Ta với Vu ma ma đi suốt hai tháng, còn gặp được một người bạn rất tốt giúp ta vào cung nữa. Có lợi hại không?”

Chu Hiến chợt đẩy ta ra, mặt tái đi, không kịp khen lấy một câu.

Đang định nói gì, thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

“Đi theo ta.”

Huynh kéo ta rời khỏi hoa viên, trốn vào một căn chòi đổ nát.

Đóng cửa xong, huynh thấp giọng:

“Nơi đây là Lê quốc, không thể tùy tiện như vậy, mau trở về!”

Ta lắc đầu:

“Chúng ta từng móc ngoéo, nếu huynh không về, ta sẽ đến đưa huynh trở lại.”

Chu Hiến cau mày:

“Ba năm sắp mãn, không bao lâu nữa sứ thần sẽ đến đón ta về. Ở lại đây rất nguy hiểm.”

Huynh vẫn tưởng phụ hoàng sẽ giữ lời…

Nhưng phụ hoàng bây giờ, sớm đã không còn là người cha từng thức trắng bên giường bệnh vì huynh nữa rồi.

Ta cắn môi, lí nhí nói:

“Phụ hoàng sẽ không tới đón huynh.”

Chu Hiến sửng sốt, còn đang định hỏi thì ngoài kia vang lên tiếng gào giận dữ:

“Tìm bằng được con tiện tỳ đó! Bản công chúa phải kéo nó cho ngựa giẫm chết!”

Chỉ lát sau, căn chòi bị bao vây.

“Nghe lời.”

Chu Hiến rút trâm cài tóc của ta, nắm chặt trong tay, nghiêng mặt dặn:

“Đi theo sát ta, huynh sẽ đưa muội ra ngoài.”

“Chẳng lẽ huynh muốn lấy mạng đổi lấy đường lui?”

Ngay lúc ấy, một tiếng cười nhạt vang lên ngoài cửa.

Cửa chợt bị đá tung.

Một bóng người cao lớn bước vào, ngang tầm mắt với Chu Hiến.

“Ơ?”

Ta ló đầu từ sau lưng hoàng huynh, ngạc nhiên thốt lên:

“Kim Triêu! Sao huynh lại đến đây?”

14.

“Thì ra ca ca của cô nương… là hắn.”

Kim Triêu nhìn Chu Hiến, nhếch môi cười nhẹ.

Hắn là người duy nhất trong hoàng tộc Lê quốc có thể cùng Chu Hiến nói chuyện bình đẳng.

Chỉ là sau hai năm xa cách, Kim Triêu đi tìm thần y chữa mắt, khi trở về thì gặp lại huynh ta bị muội muội hắn hành hạ đến sống không bằng chết.

“Tam điện hạ, phiền ngài đưa nàng ấy rời khỏi hoàng cung.”

Chu Hiến đưa ta cho hắn.

“Không! Không đi!”

Ta vùng vẫy, muốn ôm lấy Chu Hiến:

“Ta muốn đưa huynh về nhà!”

Kim Triêu vác ta lên vai, bước ra khỏi chòi, từ tầm nhìn đảo ngược, ta thấy Chu Hiến ngoái đầu nhìn lại.

Không nỡ. Đau lòng.

Huynh… đang khóc.

“Tiện nô!”

Thị vệ của công chúa xông vào, đè Chu Hiến xuống đất, roi vụt, chân đạp,máu trào ra khỏi miệng.

Phẫn nộ cuồn cuộn dâng lên, ta đấm đá loạn xạ, gào thét đến rách họng:

“Ta hận các ngươi! Người Lê quốc đều là lũ khốn! Trả lại hoàng huynh cho ta!”

Kim Triêu lặng lẽ đưa ta đến điện nghỉ, ấn ta ngồi xuống đệm nhung.

Đôi mắt lam như hồ nước sâu chăm chăm nhìn ta, rồi chợt nói:

“Chu Hiến từng kể với ta, hắn có một người trong lòng,là cô nương?”

“Đúng vậy!”

Ta trừng mắt, cắn răng:

“Huynh cũng muốn đánh chết ta ư? Ta không sợ!”

Kim Triêu buồn bã:

“Ngọc Kiều, nàng dữ quá… đừng nói với ta như thế.”

Ta bĩu môi:

“Đừng gọi ta là Ngọc Kiều, ta ghét!”

Hắn thở dài:

“Vậy thì, Phùng cô nương, nếu ta có thể cứu ca ca nàng,nàng có đồng ý gả cho ta, ở lại thay thế huynh ấy không?”

Ta sững sờ.

Ta không thích Lê quốc.

Khí hậu khắc nghiệt, nắng gắt khô hanh, chưa tới bao lâu mà da đã nổi ban giống mẫu thân.

Nhưng…

Nếu ta ở lại, huynh có thể trở về Đại Chu, không còn chịu khổ, có thể đoàn tụ với nương nương.

Ta không còn ai thân thích,không sao.

Ta gật đầu:

“Được, ta gả cho huynh.”

“Thật sao?!”

Kim Triêu mừng rỡ không dám tin, xác nhận mấy lần:

“Nhưng điều đó có nghĩa là… nàng vĩnh viễn không thể quay lại Đại Chu, vĩnh viễn không gặp lại ca ca mình.”

Lòng ta nhói lên, nhưng vẫn kiên định gật đầu:

“Ta nguyện ý!”

“Phùng cô nương…”

Kim Triêu nắm lấy tay ta, giọng đầy xúc động:

“Ta hứa sẽ không để nàng bị bắt nạt, cho nàng ăn ngon mặc đẹp!”

Ta khẽ đáp:

“Ta không ăn cay, không ăn đắng… ăn ngọt được.”

Hắn lại bật cười.

Kim Triêu bẩm báo với Lê vương, cứu Chu Hiến ra khỏi nanh vuốt công chúa.

Còn sắp xếp cho huynh và ta lén gặp nhau một lần trước khi rời đi.

Lúc đó, sứ thần Đại Chu vừa rời khỏi.

Chu Hiến đã nghe được hết,nghe rằng phụ hoàng bạc tình, không đón huynh hồi triều, còn định sau kỳ liên minh sẽ khởi chiến với Lê quốc.

Sự sống chết của huynh… ông ta chẳng hề quan tâm.

“Buồn cười…”

Huynh ngồi trên đỉnh đồi, bật cười tự giễu:

“Thiên gia, quả thật vô phụ tử!”

“Không phải đâu.”

Ta nâng mặt huynh lên, dịu dàng nói:

“Ta vô tình nghe được phụ hoàng và Tiêu nương nương cãi nhau… ông ta nói, huynh không phải cốt nhục của ông ấy.”

Chu Hiến kinh ngạc tột độ.

“Huynh có thể về hỏi đích thân nương nương.”

Ta cười khẽ:

“Ta đã hứa với Kim Triêu rồi, ta gả cho huynh ấy, đổi lại huynh có thể bình an hồi quốc.”

Chu Hiến gần như gào lên:

“Không được! Ta không đồng ý!”

Ta khuyên thế nào, huynh cũng mặt lạnh từ chối.

Cho đến khi Kim Triêu đến.

“Một quân cờ bị bỏ, còn có cách nào khác để trở về?”

Hắn đưa cho huynh một bức thư:

“Họ Tiêu toàn tộc bị giết, quý phi hành thích thất bại bị giam vào lãnh cung, chờ ngày xử trảm.”

15.

Chu Hiến đã có lý do buộc phải hồi triều.

Ngay lúc ấy, hoàng thất Lê quốc cũng xảy ra một chuyện chấn động , phụ thân của Kim Triêu ngã ngựa trong một cuộc săn.

Nghe đồn bị vó ngựa giẫm nát xương ngực, mất mạng tại chỗ.

Hoàng thất Lê quốc con cháu đơn bạc, xét về thân thế, chí khí và mưu lược, Kim Triêu chính là lựa chọn tối ưu.

Ngày chàng kế vị, cũng vừa khéo tròn ba năm hòa ước giữa Lê, Chu.

Chiếu chỉ đầu tiên hạ xuống, chính là đưa Chu Hiến hồi quốc.

“Lần này hồi kinh, hoàng huynh còn một trận lớn phải đánh. Đợi khi thế cục ổn định, huynh sẽ đón muội trở về.”

Trước lúc đi, Chu Hiến ôm ta bịn rịn mà hứa.

Ta hiểu rõ điều huynh lo lắng.

Đường về nguy hiểm trùng trùng, chưa tới kinh đô đã có thể bị ám sát, huống chi lúc đối mặt với phụ hoàng và các huynh đệ trong cung sẽ ra sao.

Ta ngoan ngoãn gật đầu:

“Hoàng huynh yên tâm, Ngọc Kiều đã khôn hơn nhiều, có thể tự chăm sóc bản thân rồi.”

Hơn nữa còn có Vu ma ma bên cạnh.

Chu Hiến dịu dàng cười, ánh mắt lại nhìn sang Kim Triêu.

“Ta tin huynh có thể bảo hộ nàng.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap