11.
Ba năm qua, vẫn luôn có tin tức truyền từ Lê quốc về.
Không ngoại lệ,đều nói Chu Hiến sống rất tốt, Lê quốc đối đãi huynh như thượng khách.
Nhưng ta thường xuyên gặp ác mộng.
Thường mộng thấy hoàng huynh bị hành hạ nơi đất khách, toàn thân thương tích chồng chất, máu me đầm đìa.
Mỗi lần giật mình tỉnh giấc giữa đêm, Vu ma ma đều an ủi:
“Chỉ là mộng thôi. Mỗi năm gửi thư về, Tứ điện hạ đều viết rằng mình sống ổn.”
“Nhỡ… là giả thì sao?”
Ngón tay ta tê dại từng hồi, lòng hoảng loạn không yên.
Chu Hiến từng là người con được hoàng đế yêu thương nhất.
Thuở nhỏ ăn nhầm độc vật phát sốt nhiều ngày, hoàng đế từng tự tay chăm sóc, không rời nửa bước.
Cốt nhục tình thâm, là ràng buộc mãnh liệt nhất cõi đời.
Nay, kênh đào sắp sửa hoàn công,hoàng đế nhất định sẽ đón Chu Hiến bình an trở về!
Nhưng cũng đúng lúc ấy, ta nghe một tin đồn hoang đường:
Dòng máu của Chu Hiến… có nghi vấn!
Người trong cung thì thầm rằng:
Năm xưa, Tiêu quý phi vốn định gả cho huynh trưởng của hoàng đế, nhưng y chết trận, nàng mới tiến cung.
Bà đỡ đã biến mất hơn mười năm, bị Nhị hoàng tử tìm ra, chính miệng chỉ rằng:
Chu Hiến không phải sinh đủ tháng!
Hoàng đế tức giận chém đầu bà đỡ, nhưng vẫn không nghi ngờ Tiêu quý phi.
Thế mà, hôm ta về thăm Chung Đức điện, lại nghe thấy tiếng cãi vã.
Tiêu quý phi gào khóc:
“Giả nhân giả nghĩa! Búp bê nguyền rủa, vụ cháy ở điện phụ, đều là ngươi ngầm cho phép!”
Hoàng đế lạnh giọng:
“Bao năm qua, trẫm coi hắn như ruột thịt, thậm chí từng muốn lập làm thái tử. Cuối cùng thì sao? Lại nuôi giùm kẻ mình ghét nhất một đứa nghiệt chủng!”
Hoàng đế ghen tị với huynh trưởng quá cố.
Cái chết của người ấy, không thể tách khỏi bàn tay của hoàng đế.
Nếu không chết, ngai vàng sẽ không đến tay ông ta.
Tiêu quý phi đã sớm sinh dị tâm.
Tối giao thừa năm đó, thích khách thật sự muốn giết là hoàng đế.
Chẳng qua thất thủ, mới quay sang đâm nàng.
Mẫu thân ta khi ấy biết bản thân sắp tận mệnh, mới liều mình chắn tên thay nàng, đổi lấy đời an ổn cho ta.
Tiêu quý phi thu nhận ta, không phải vì báo ân, mà vì hối hận.
“Ba năm đến hạn, nghiệt chủng không nghe lời… thì nên chết ở Lê quốc!”
Tiếng gầm giận dữ của hoàng đế khiến ta lạnh run cả người.
Ông ta sẽ không đón hoàng huynh trở về.
Đêm ấy, ta lại mộng mị.
Chu Hiến bị treo trên xà nhà, roi da vung tới, máu thịt be bét.
Dưới ánh lửa mờ mịt, huynh ngẩng đầu, tóc tai bết máu, miệng rên rỉ:
“Đau… đau lắm…”
Ta choàng tỉnh dậy, áo lót ướt đẫm mồ hôi.
Không thể tiếp tục như vậy!
Ta phải đi tìm huynh ấy!
Ba năm trước ta từng hứa: nếu hoàng huynh không thể về, ta sẽ lén sang Lê quốc, đưa huynh trở lại.
Ta bắt đầu giấu bánh khô, lén lút thu xếp hành lý.
Nhưng vẫn bị Vu ma ma phát hiện.
“Công chúa đừng nông nổi, Lê quốc đâu phải nơi có thể tùy tiện đến!”
Bà giành lấy tay nải, ta sức yếu, không giành lại được, chỉ biết ôm mặt bật khóc:
“Nếu hoàng huynh không thể về… ta cũng không muốn sống nữa!”
Vu ma ma kinh hãi trợn mắt.
Sau một lúc lặng thinh, cuối cùng bà thở dài, bất lực nói:
“Được rồi… để lão nô nướng thêm vài bánh, cùng công chúa lên đường.”
12.
Vu ma ma mang theo tâm thế chết cũng không oán, cùng ta xuất phát.
Chúng ta ăn gió nằm sương, vượt đèo lội suối.
Càng đến gần biên giới Lê quốc, thời tiết càng khắc nghiệt.
Trong sa mạc mênh mông, khói bụi nóng hừng hực.
Nước mang theo cũng đã cạn sạch.
Tưởng rằng sẽ vùi xác nơi đây, thì ở đằng xa vang lên tiếng chuông lạc đà.
Một đoàn thương nhân từ xa chầm chậm tiến lại.
Người cầm đầu là một thanh niên trẻ, mặc trang phục cưỡi ngựa xứ lạ, tóc đen tết nửa đoạn.
Làn da màu mật dưới ánh mặt trời lấp lánh mồ hôi.
Một người… rất tuấn mỹ.
Đáng tiếc, đôi mắt không nhìn thấy.
Khi đưa túi nước cho ta, ánh mắt chàng trống rỗng, nhìn về nơi xa.
Thế mà vẫn phát hiện ra ta đang nhìn chàng một cách thất lễ.
“Cô nương đoán đúng rồi, ta không nhìn thấy.”
Chàng cười, để lộ hàm răng trắng đều.
“Xin… xin lỗi.”
Ta hổ thẹn uống mấy ngụm liền, rồi gượng cười chữa thẹn:
“Nhưng mắt huynh rất đẹp, trong xanh như hồ nước.”
Chàng thoáng sững sờ, đáp:
“Ở nước ta, dị mâu bị coi là điềm rủi. Nhưng lời cô nương… khiến ta không ghét đôi mắt này nữa.”
Ta vội vàng gật đầu:
“Họ chỉ là ghen tị, vì không có được ánh mắt đẹp như huynh.”
Chàng bật cười, đuôi mắt cong cong.
“Ta gọi là Kim Triêu.”
Khóe môi khẽ nhếch, nụ cười mang theo ánh nắng:
“Gần đây ta có may mắn gặp được một thần y. Đợi duyên đến, đôi mắt này sẽ được chữa khỏi.”
Nghe ta nói muốn đến vương thành Lê quốc, chàng bảo thuận đường có thể đưa chúng ta đi cùng.
Ta mừng rỡ hứa:
“Đến nơi ta mời huynh một bữa thật to!”
Kim Triêu mỉm cười:
“Được, ta ghi nhớ.”
Nhưng hành trình chẳng dễ dàng.
Qua sa mạc bảy ngày, chúng ta lại phải băng qua dãy núi tuyết.
Vận rủi ập tới,tuyết lở.
Ngay lúc tuyết đổ, Kim Triêu đã đẩy ta ra.
Cả thế giới trắng xóa, ánh tuyết chói lòa.
Ta bị hất bay ngất xỉu, tỉnh lại đã thấy tuyết phủ khắp nơi, người trong đoàn đang đào bới tìm người.
Ta và Vu ma ma may mắn sống sót,nhưng không thấy Kim Triêu đâu cả!
“Mau tìm thiếu chủ!”
Người trong đoàn cuống cuồng như kiến bò trên chảo nóng, ta cũng vội vã giúp tìm kiếm.
Lúc đang đào, một tia sáng chói lòa đập vào mắt ta.
Đó là một chuỗi hạt trắng muốt, giữa chuỗi có họa tiết vảy rắn mạ vàng lấp lánh dưới mặt trời.
Ta nhận ra,là chuỗi tay của Kim Triêu!
Ta chạy tới đào hết sức, lát sau móc ra được một bàn tay, ngón tay khẽ động.
Ta mừng rỡ đào tiếp, cuối cùng lộ ra gương mặt ấy.
Giữa biển tuyết trắng mênh mông, đôi mắt xanh lam của chàng như ngọc sáng.
Ta bật khóc rồi lại bật cười:
“Tìm thấy huynh rồi!”
Kim Triêu lặng lẽ nhìn ta, rồi mỉm cười nói:
“Phùng cô nương, thì ra nàng… xinh đẹp đến thế.”
13.
Kim Triêu hay tin ta muốn vào cung, nói rằng mình có chút đường dây trong hoàng cung, có thể đưa ta vào.
Thế là, ta trở thành cung nữ.
Chỉ là vị nữ quan mà chàng nhờ cậy có vẻ không ưa gì ta, ánh mắt luôn khinh khỉnh, lời nói gay gắt:
“Cô nương thu lại mấy trò nhỏ đi, nếu hắn thật sự quan tâm thì sao lại chỉ để cô nương làm cung nữ?”
Nàng ta phân ta đi cọ bô, bẩn thỉu đến nỗi ta gần như nôn ra cả mật xanh.
Thế nhưng, chính nhờ cọ bô… ta mới gặp lại được Chu Hiến!
Ba năm không gặp, dáng vẻ cao quý nơi huynh vẫn chẳng đổi, chỉ là dung nhan tiều tụy đến đau lòng.
Huynh gầy đến biến dạng, hốc mắt hõm sâu, gương mặt tái nhợt bệnh tật, môi nứt nẻ đến rớm máu.
Đang giữa mùa đông giá rét, vậy mà chỉ khoác mảnh áo mỏng như giữa hè.
Tay chân đều bị khóa bằng xích sắt to cỡ cẳng tay.
Ta nấp sau giả sơn, suýt nữa không nhận ra huynh.
Những lá thư gửi về Đại Chu, quả thật đều là giả!
Nào phải thượng khách… rõ ràng là tù nhân!
“Tiện nô, tốt nhất đừng chọc bản công chúa phật ý.”
Công chúa Lê quốc đẩy hộp điểm tâm về phía trước, sai khiến: “Đút cho ta ăn!”
Chu Hiến chỉ lạnh nhạt liếc nàng một cái, rồi quay mặt đi như kẻ vô hồn, không chút phản ứng.
Cho đến khi nàng lấy ra một chiếc bùa hộ thân.
Con ngươi Chu Hiến co rút, cuống cuồng lục lọi toàn thân, sau đó gầm lên đầy giận dữ:
“Trả lại cho ta!”
“Thì ra, ngươi cũng biết nổi giận.”