Ta tưởng làm huynh đau, vừa định lui lại thì gáy đã bị giữ chặt, đôi môi nóng hổi phủ xuống.

Ta nghẹt thở, gắng sức đẩy huynh ra, thở dốc chỉ vào xuân họa:

“Không đúng! Chưa cởi hết y phục! Còn phải… bế long căn…”

“Ơ?”

Ta nghiêng đầu hỏi:

“Long căn là gì vậy,”

“Tiểu hồ ly!”

Chu Hiến đỏ bừng cả mặt như muốn nhỏ máu, bịt chặt miệng ta, dở khóc dở cười:

“Đúng là dụ người hại mạng! Không xem nữa, để hoàng huynh dạy muội.”

Huynh thật chẳng biết đủ, dạy ta hết lượt này đến lượt khác, gần như dùng hết mọi chiêu thức trong sách.

Mỗi lần gọi cung nữ dâng nước, huynh đều tự tay lau người cho ta , chưa lau xong đã lại bắt đầu một vòng mới.

Khổ cho cung nữ phải thay phiên nhóm lửa, nấu nước liên hồi.

Ta khản cả giọng, bật khóc:

“Huynh lại bắt nạt ta!”

Chu Hiến cười xoay người nằm xuống, kéo ta vào lòng, hôn lên giọt lệ nơi khóe mắt:

“Vậy lần này, để A Kiều bắt nạt hoàng huynh có được không?”

Phiên ngoại 2

Ta và Chu Hiến thành thân đã năm năm, tình ý vẫn như thuở ban đầu.

Chỉ tiếc rằng năm năm ấy giống như lén trộm từ trời, bệnh ta bắt đầu chuyển nặng.

Vừa sang xuân, ta đã ba lần thổ huyết.

Sáu lần ngất xỉu.

Những mảng ban đỏ lan dần lên cổ, thời gian ngủ li bì ngày một dài.

Chu Hiến dốc sức tìm danh y khắp thiên hạ, phát cuồng ra lệnh Thái y viện nghiên cứu thuốc, thậm chí tự học cả châm cứu.

Lúc ta phát bệnh, huynh luôn là người đầu tiên xoa dịu cơn đau.

Có một lần ta ngủ liền mười ngày không tỉnh.

Chu Hiến không thay y phục mà trông giữ bên giường, cuối cùng chính huynh cũng đổ bệnh.

Trong cơn mê, huynh gặp ác mộng ,

Mơ thấy ta chết rồi, gọi hồn thế nào cũng không gặp được.

Các đại thần bắt đầu tiến cử mỹ nhân.

Có một người dung mạo giống hệt ta.

Chu Hiến rút kiếm giết nàng.

“Ngươi không phải là nàng!”

Huynh bật dậy gào lớn, mở mắt thấy ta đang ngồi bên giường, lập tức đỏ hoe mắt, ôm chầm lấy ta.

Đó là lần đầu tiên ta thấy Chu Hiến khóc lớn như thế ,

Chôn mặt trong lòng ta, khóc đến run rẩy:

“Đừng rời xa ta, xin nàng…”

Cũng đêm đó, huynh hạ quyết tâm , thoái vị.

Đại Chu thiên hạ thái bình, dân chúng an cư, nhiều năm không có chiến loạn.

Huynh khép lại sách sử, nhìn ta từ trên xuống dưới mà trêu ghẹo:

“Trẫm vừa đọc đến câu ‘Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức’, thì nàng lại bày trò như thế. Quả là tâm cơ.”

Kim Triêu từng nói, nếu tìm được núi tiên, có thể gặp thần y râu trắng từng chữa mắt cho chàng.

Ta liền cùng Chu Hiến, dẫn theo ám vệ, một đường Tây hành.

Chúng ta đi qua non sông các châu, thưởng ngoạn sơn thủy, nếm đủ mỹ thực nhân gian.

So với hoàng cung, tự do hơn biết bao!

Tháng Sáu, cơn mưa nắng bất chợt đổ xuống.

Xe ngựa dừng lại giữa đường.

Ta lên cơn, thổ huyết, gần như chỉ còn hơi thở mong manh.

“Phong cảnh nơi đây thật đẹp…”

Ta ngước nhìn sương mù lãng đãng, bốn bề là núi nước, nghẹn ngào nói:

“Chôn A Kiều ở đây đi, nơi này thật đẹp.”

Vừa dứt lời, Chu Hiến òa khóc.

Gió nhẹ vén rèm xe, ta trông thấy đỉnh núi phía xa ló dạng trong vầng dương, chiếu lên mưa mù hiện thành mây ngũ sắc.

Trong bụi mù núi non ấy, một lão nhân râu trắng gùi sọt, bước ra.

Ta tròn xoe mắt kinh ngạc!

Hóa ra Kim Triêu… không lừa ta!

( Hết )

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap