Giám quân thấy kế đã thành, không truy cứu thêm, còn vờ từ bi nói:
“Tướng quân còn trẻ, công danh sáng rỡ, đừng để vấp ngã nơi cửa mỹ nhân mà hỏng cả tiền đồ.”
Dứt lời, hắn bĩu môi nhìn ta bằng ánh mắt cay nghiệt.
14
Câu nói của giám quân khiến ta tỉnh ngộ, lúc này mới chợt hiểu ra, thì ra Tiêu Hành thật sự có tình ý với ta.
Sau đó ta hỏi Nghiêm Nhan:
“Mấy hôm rủ ta đi hái mai, đi nghe hát… đều là do tướng quân bảo ngươi làm sao?”
Nghiêm Nhan gãi đầu, xấu hổ đáp:
“Là ta tự tiện làm chủ, gọi hai người các ngươi cùng đi thôi.”
Tướng quân như trăng sáng trên trời, làm sao lại có thể thích một phàm nhân như ta được chứ?
15
Việc ta tự nguyện ra tiền tuyến không được phê chuẩn.
Nhưng chuyện Tiêu Hành vì ta mà lập quân lệnh trạng thì đã lan khắp thành.
Lâm Tuệ Dao nước mắt lưng tròng chạy đến mắng ta:
“Đồ sao chổi! Ngươi mà cũng xứng để tướng quân vì ngươi mà lập quân lệnh trạng à?”
Ta tự biết có lỗi với Tiêu Hành, nhưng cũng chẳng đến lượt Lâm Tuệ Dao đến mắng ta.
“Ta có xứng hay không, tướng quân tự biết. Ta khuyên cô nương nên rời đi thì hơn, ta mà mắng người là khó nghe lắm đấy.”
Ta đuổi Lâm Tuệ Dao đi, rồi ngồi một mình trong phòng tức giận.
Lúc ấy, ngoài cửa có tiếng gõ.
“Còn chưa đi? Muốn ta mắng thẳng mặt à?”
Ta tức giận mở cửa, kết quả là… Tiêu Hành mặt ngơ ngác đứng trước cửa.
“Ngươi đang đuổi bản tướng à?”
16
Ta và Tiêu Hành đi dạo trong thành rất lâu, đi mãi đến khi sao giăng đầy trời.
Ta đứng trên tường thành, nhìn bầu trời đầy sao, nói với Tiêu Hành:
“Tướng quân, sao ở đây đẹp hơn bất cứ nơi nào ta từng thấy.”
Tiêu Hành từ phía sau ôm lấy ta, cằm tựa lên đầu ta, hơi thở nóng bỏng:
“Trong mắt ta, nàng còn đẹp hơn.”
Mặt ta đỏ bừng.
“Vậy từ khi nào… tướng quân bắt đầu để ý đến ta?”
“Từ đêm ấy thấy nàng chong đèn học y kinh, từ khi nàng cười với ta mỗi ngày, từ lúc nàng lặng lẽ bước vào tâm trí ta, khuấy đảo cả tâm can ta…”
Hắn cúi đầu, khẽ hôn lên sau gáy ta.
Một luồng điện chạy khắp người, ta lập tức đẩy hắn ra, nghiêm túc hỏi:
“Nhưng ta nghe nói người Sương Nha có đến hai mươi vạn đại quân, nay triều đình đã rút phần lớn binh lính biên cương, lần Tây chinh này nhất định vô cùng nguy hiểm.”
Tiêu Hành mỉm cười, kéo ta trở lại vào lòng:
“Nàng đang lo cho ta sao? Một đám Sương Nha thì có gì đáng sợ. Nàng chỉ cần yên tâm đợi ta trở về, ta muốn đón nàng vào tướng phủ, làm phu nhân của ta.”
“Ta… ta chưa nghĩ xong…”
Ta lại giãy khỏi vòng tay hắn.
“Sao thế? Nàng không muốn à?”
Tiêu Hành nghe vậy thoáng chùng giọng.
“Không… không phải, chỉ là… đột ngột quá.”
Ta cắn môi.
“Vậy nàng chỉ cần trả lời: nguyện ý, hay không nguyện ý?”
Tiêu Hành chăm chú nhìn ta, ánh mắt tràn đầy chờ mong.
“Ta nguyện ý… nhưng ta có điều kiện.”
Từ lúc biết Tiêu Hành có tình cảm với mình, trong lòng ta vẫn ngập tràn vui sướng.
“Điều kiện gì?”
“Ta… còn chưa nghĩ ra. Tướng quân nói bất ngờ quá, ta chưa kịp chuẩn bị tinh thần.”
Ta ấm ức nhìn hắn.
“Được, nàng từ từ nghĩ, bản tướng đều đồng ý.”
Dứt lời, hắn lấy từ trong lòng ra một chiếc vòng ngọc, đeo vào tay ta.
“Hôm ấy thấy nàng thích một chiếc vòng, nhưng ta thấy nó không xứng với nàng. Chiếc này là đồ gia truyền của mẫu thân ta, để lại cho con dâu tương lai.”
Tiêu Hành nắm tay ta, mãi không chịu buông.
Ta ngắm nhìn gương mặt kiên nghị kia, đôi mắt hắn sáng rực như ánh sao.
Ta khẽ đặt môi lên môi hắn, dịu dàng, ấm áp, đúng như ta từng tưởng tượng.
“Tướng quân phải bình an trở về.”
17
Sau khi Tiêu Hành rời đi, mỗi ngày ta đều mong ngóng hắn khải hoàn trở về.
Kiếp trước từng cười nhạo cô bạn thân ôm điện thoại đợi cuộc gọi từ người yêu, nay chính ta cũng rơi vào tâm trạng “ngày ngày nhớ chàng, chẳng thấy chàng đâu”.
Tiêu Hành bận đến mức ngay cả một bức thư cũng không có thời gian viết.
Ta mỗi ngày leo lên tường thành, ngóng về phương xa nơi đại quân đã đi, trông như một hòn vọng phu cô độc.
Quả nhiên, những lời từng chê cười người khác… đều phải trả giá.
Một tháng sau, cuối cùng cũng có thư từ Tiêu Hành gửi đến.
Chỉ vỏn vẹn mấy chữ:
[“Mọi việc bình an, đừng lo.”]
Ta tức giận xé nát bức thư.
Viết vậy khác gì không viết?
Lại một tháng trôi qua trong mong đợi.
Ba tháng ước hẹn chỉ còn lại một tháng, không biết tình hình của Tiêu Hành ra sao rồi?
Nghe các binh sĩ canh giữ nói tướng quân đã đẩy lui quân địch hơn nghìn dặm, sắp đuổi chúng về tận quê nhà.
Tướng quân quả nhiên là tướng quân, đúng là thần binh từ trời giáng xuống.
Ta đợi mãi trong thành, đợi đến khi băng tuyết tan chảy, mầm non phủ xanh khắp mặt đất, hoa đỏ liễu xanh, cánh diều đầu tiên bay lên từ tường thành…
Cuối cùng…
Có thám báo truyền tin về:
Biên quân đã tiêu diệt phần lớn binh lực của người Sương Nha, chúng không còn khả năng xâm phạm biên giới nữa, tướng quân sẽ sớm hồi thành.
Ta cùng các binh sĩ hò reo vui mừng khắp nơi trong thành.