CHƯƠNG 1 : https://ngontinh2.blog/ho-quan-da-nguyet/chuong-1-ho-quan-da-nguyet/

Nói rồi ta kéo nhẹ tay áo Nghiêm Nhan, mong hắn giúp ta nói đỡ vài câu.

Ai ngờ hắn rụt tay lại như bị phỏng, mím môi không nói.

“Chỉ được phép ở tại chỗ của Triệu đại phu, ba ngày sau tự mình rời thành. Nếu trái lệnh, lập tức đánh chết.”

Tiêu Hành nói xong, nhìn đứa bé bằng ánh mắt lạnh như băng.

Ánh mắt đó khiến cả ta cũng không dám nhìn thẳng.

Nếu ta là đứa nhỏ, chắc đã bị dọa chết rồi.

12

Tưởng rằng mấy hôm sau sẽ yên ổn, nào ngờ lại xảy ra chuyện.

Đêm hôm sau, ta vừa mang trà nước cho nhóm Nghiêm Nhan xong, trở về phòng thì không thấy bé gái đâu.

Vội báo cho Nghiêm Nhan, hắn lập tức chạy đến phủ tướng quân.

Ta cũng chạy theo, đến nơi thì thấy đứa nhỏ đã bị loạn tiễn bắn chết trước cửa phủ.

Thi thể bị tên xuyên thủng, chết không nhắm mắt. Ta chỉ thấy lạnh toát sống lưng.

Dù đứa nhỏ không gây chuyện gì lớn, nhưng vẫn dạy cho ta một bài học đắt giá.

Ta cứ tưởng Tiêu Hành sẽ giận lắm, sẽ phạt ta thật nặng.

Nhưng hắn chỉ thản nhiên nói một câu:

“Về nghỉ ngơi đi, chuyện này để ta xử lý.”

Ta thấy khó chịu trong lòng, thà hắn trách phạt ta còn hơn.

Bèn chủ động nhận lỗi:

“Tướng quân, chuyện này do ta mà ra…”

“Về đi!”

Lời của Tiêu Hành không cho phép phản bác.

Ta đành buồn bã quay về phòng.

Mọi người đều ngầm lảng tránh chuyện này, nhưng chuyện ấy chưa hề khép lại.

Bởi vì, một rắc rối lớn hơn đang tới gần.

13

Chẳng bao lâu sau, tin triều đình xảy ra nội loạn truyền đến biên ải, hoàng đế lập tức điều động phần lớn binh lực nơi biên thùy về dẹp loạn.

Người Sương Nha thất tín, lập tức xé bỏ hiệp ước, tiếp tục xâm phạm biên giới.

Thấy phòng tuyến suy yếu, chúng liền tập trung binh lực công kích đại doanh.

Tiêu Hành lại bước vào những ngày tháng yên ngựa giương cung, gươm đao vang vọng.

Lo triều đình bất an, lại sợ biên thùy sinh biến, hoàng đế phái một vị thái giám họ Lý đến giám quân.

Không bao lâu sau, chuyện ta từng tự ý cứu một nữ nhân tộc Sương Nha liền truyền đến tai hắn.

Giám quân muốn nghiêm chỉnh quân kỷ.

Hắn gọi ta đến tra hỏi.

“Triệu Mẫn Mẫn, ngươi thân là quân y, lại tự ý cứu chữa nữ nhân Sương Nha, mà ả còn có hành vi mưu đồ quân cơ. Ngươi có biết tội chưa?”

Giọng giám quân sắc bén như lưỡi dao.

“Lý công công, đứa bé kia chỉ mới tám chín tuổi, dân nữ thật không biết nó là gian tế. Hôm ấy thấy nó bị chó dữ cắn trọng thương, dân nữ là người làm nghề y, không nỡ để mặc nó chết, nên mới đưa về phòng cứu trị, tuyệt không mang đến nơi khác.”

Ta trình bày rõ ràng mọi chuyện.

“Nhưng ta nghe nói nó chết trước phủ tướng quân, ngươi có biết, quân y tự ý chữa trị người ngoài tộc, phải xử theo quân pháp?”

“Con bé đó hoàn toàn không giống người Sương Nha, dân nữ không biết nó là người ngoại tộc. Huống hồ dân nữ không thuộc biên chế quân y, không hiểu rõ quy định trong quân…”

“Nếu ai cũng không xem quân pháp quân kỷ ra gì, thì quân đội này còn thể thống gì nữa?”

Giám quân thô bạo ngắt lời.

Ta tức đến nghẹn lời.

Tiêu Hành bước đến chắn trước mặt ta:

“Triệu đại phu là người do ta mời đến cứu nguy, là y giả dân gian, sao có thể áp dụng quân pháp xử trí?”

Trước mắt ta là tấm lưng rộng lớn của Tiêu Hành, không biết từ bao giờ lại trở nên vững chãi đến vậy.

Giám quân không tiếp lời Tiêu Hành, mà vẫn quay sang chất vấn ta:

“Triệu Mẫn Mẫn, ngươi có biết tội chưa?”

Ta còn muốn giải thích rõ, liền lên tiếng:

“Con bé kia được canh phòng nghiêm ngặt, chưa hề làm lộ quân cơ—”

“Còn dám ngụy biện! Người đâu, lôi ra ngoài đánh một trăm trượng!”

Giám quân nổi giận đùng đùng, lại ngắt lời ta.

“Ai dám?”

Tiêu Hành quát lớn như sấm nổ, giám quân lập tức câm lặng.

Vài giây sau, hắn nghiến răng rút từ thắt lưng ra một thanh bảo kiếm:

“Bản giám quân là người do hoàng thượng đích thân sắc phong, lại mang Thượng phương bảo kiếm. Các ngươi… muốn kháng chỉ sao?”

Tiêu Hành chau mày, không đáp.

Ta bước ra từ sau lưng hắn, nói với giám quân:

“Lý công công, dân nữ không thuộc quân y, thật không biết quy củ quân doanh. Xin công công nghĩ đến việc dân nữ từng cứu chữa cho hàng trăm tướng sĩ, xin nể tình mà rộng lượng cho qua. Dân nữ nguyện ra tiền tuyến, lấy công chuộc tội.”

Ta biết mình quả có lỗi, nên tự nguyện nhận trách nhiệm.

Nhưng thật lòng không muốn bị đánh cho nở hoa mông.

Tiêu Hành quay đầu nhìn ta, ánh mắt phức tạp.

Giám quân liếc Tiêu Hành, rồi lại nhìn ta:

“Tiêu tướng quân là đại tướng lừng danh, vậy mà vì một nữ tử mà dám liều mình trái lệnh. Xem ra cô nương này là người mà tướng quân để nơi tâm khảm. Bản giám quân nể tình công lao của tướng quân, nếu ngài có thể lập quân lệnh trạng, trong ba tháng đánh bại bọn Lang kỵ Tuyết vực, thì bản giám quân sẽ không truy cứu chuyện này nữa.”

Đồng tử ta co rút, tướng quân thật sự sẽ vì ta mà làm đến mức ấy sao?

Tiêu Hành nhìn ta, ánh mắt kiên định:

“Tiêu Hành lĩnh mệnh.”

Ta như sét đánh giữa trời quang, tâm tình rối bời không nguôi.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap