Giám quân họ Lý tìm đến ta.
Hắn đưa ra một viên dạ minh châu to bằng trứng chim bồ câu:
“Giờ tướng quân đại thắng trở về, bản quan cũng sắp hồi kinh bẩm báo. Đây là dạ minh châu từ Nam Hải, là quà mừng bản quan tặng tướng quân và phu nhân, mong hai người trăm năm hạnh phúc. Cũng xin phu nhân chuyển lời tới tướng quân: triều đình vô cùng coi trọng tướng quân, chỉ có tướng quân mới đủ tư cách trấn thủ biên cương, sẽ trọng thưởng thật hậu hĩnh.”
Ta chỉ khẽ cảm tạ, không nhận lấy dạ minh châu ấy.
18
Ngày Tiêu Hành trở về, cổng thành rộng mở, toàn bộ bách tính đổ ra nghênh đón.
Bóng dáng đại quân xuất hiện nơi đường chân trời, dân chúng reo hò vang dội.
Khi Tiêu Hành đến gần thành, ta mới thấy rõ gương mặt hắn.
So với lúc đi, da hắn sạm hơn, ánh mắt càng thêm kiên nghị.
Vừa nhìn thấy ta trong đám đông, hắn lập tức nhảy xuống ngựa, chạy thẳng về phía ta, ôm chặt lấy ta vào lòng.
“Tướng quân, chàng về rồi.”
Ta cũng ôm chặt hắn, như sợ chỉ lơi tay là hắn sẽ tan biến mất.
19
Việc đầu tiên Tiêu Hành làm sau khi trở về, là muốn đón ta vào tướng phủ.
Ta cắn ngón tay, lòng đầy thấp thỏm.
“Hôm đó nàng nói có điều kiện, nay nghĩ xong cả chưa?”
Tiêu Hành kéo ta ngồi lên đùi hắn.
“Ừm… cũng nghĩ ra rồi, chỉ sợ chàng không đồng ý…”
“Có điều kiện gì? Nói bản tướng nghe thử xem.”
“Chàng nghe kỹ nhé.”
Ta vùng khỏi tay hắn, định nghiêm túc thảo luận.
“Nói ở đây luôn đi.”
Hắn lại kéo ta trở về lòng mình.
“Chàng phải hứa với ta, đời này chỉ được cưới một mình ta, chỉ được yêu một mình ta, chỉ được tốt với ta, không được chọc giận ta. Nếu phạm một điều, ta có thể bỏ chàng bất cứ lúc nào.”
Tiêu Hành khẽ cười:
“Chuyện ấy có gì khó. Phụ thân ta lúc sinh thời từng dạy: ‘Chỉ cưới một thê tử thì mới có thể yên ổn cả đời.’ Ông và mẫu thân ta chính là minh chứng.”
“Còn nữa…”
“Còn điều gì nữa?”
“Sau này ta vẫn muốn hành nghề y, chàng không được cản trở ta. Cứu người là lý tưởng của ta, ta không muốn mai một nghề này.”
“Được được, phu nhân muốn đi đâu chữa bệnh thì đi, nhưng giờ có thể chữa cho bản tướng trước được không?”
20
Trong tướng phủ, nến đỏ lay động, màn lụa đỏ buông rủ, tình ý triền miên.
Ta cởi bỏ hỉ phục của Tiêu Hành, mới hiểu rõ ý nghĩa thật sự của hai chữ “chiến công hiển hách”.
Những vết sẹo chằng chịt trên người hắn khiến người ta không dám nhìn thẳng, thậm chí còn có vết thương chưa lành. Cả thân thể gần như không còn chỗ nào lành lặn.
Cái gọi là “thần binh thiên tướng”, chỉ là ánh hào quang bên ngoài.
Còn những chiến tích rực rỡ kia, đều là kết quả của năm tháng đọc binh thư không ngơi nghỉ, rèn luyện võ nghệ không ngày nào quên, và vô số lần vào sinh ra tử chém giết nơi sa trường.
Ta nhẹ nhàng vuốt ve từng vết thương ấy, trong lòng chấn động đến không nói thành lời.
Tiêu Hành cúi đầu, giọng mang chút uất ức:
“Phu nhân… chê ta xấu sao?”
Ta cúi người, hôn lên từng vết sẹo, như một tín đồ thành kính hôn lên dấu thánh.
Tiêu Hành khẽ rên một tiếng, lập tức siết lấy tay ta, áp ta dưới thân…
21
Sau khi người Sương Nha đại bại, dân tộc Hán và Sương Nha lại sống trong cảnh yên bình.
Thành trì ngày một sôi động, thậm chí còn xuất hiện nhiều vũ cơ đến từ tộc Sương Nha.
Còn bụng ta thì ngày một lớn dần.
Ta không thích ở mãi trong phủ tướng quân, hễ Tiêu Hành rảnh là ta lại kéo hắn ra ngoài dạo.
Trên đường phố nhộn nhịp, ta nói với Tiêu Hành:
“Từ sau khi phu quân đại phá người Sương Nha, bọn họ hình như càng múa hát giỏi hơn thì phải.”
Tiêu Hành mỉm cười nắm lấy tay ta:
“Phu nhân đi đường cẩn thận, đừng mải nhìn mấy cô vũ cơ kia.”
Chúng ta đi ngang qua một quầy bán lồng đèn, bà chủ cũng đang bụng bầu.
“Phu quân, thiếp muốn một cái lồng đèn.”
Tiêu Hành dắt ta đến quầy.
Tới nơi mới phát hiện bà chủ quầy chính là Lâm Tuệ Dao, còn ông chủ là tên binh sĩ từng ngăn cản ta và Tiêu Hành gặp nhau.
“Xin chào phu nhân.”
Lâm Tuệ Dao cúi mình cung kính chào, nhiệt tình giới thiệu lồng đèn, như thể giữa chúng ta chưa từng có hiềm khích.
22
Sau vụ nội loạn trước, hoàng đế thu hồi binh quyền ở khắp nơi, Tiêu Hành cũng không ngoại lệ.
Nhưng ta biết, nếu Tiêu Hành thật sự muốn tạo phản, thì cần chi đến binh phù.
Tay cầm đèn lồng, ta được Tiêu Hành dìu bước trên đường về phủ.
“Phu quân, hoàng đế đoạt binh quyền của chàng, chàng có hối hận vì đã tận tâm trấn thủ biên cương cho ông ta không?”
Ta nhìn vào mắt Tiêu Hành, muốn biết thật lòng hắn nghĩ gì.
Tiêu Hành khẽ chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối của ta:
“Ta sinh ra ở biên cương, lớn lên ở biên cương, bách tính nơi đây là người nhà của ta. Ta không chỉ đang bảo vệ triều đình, mà còn bảo vệ quê hương nơi này.”
Đêm khuya tĩnh mịch, trăng sáng treo cao trên bầu trời.
Tướng quân đứng dưới ánh nguyệt, bóng dáng như thần minh giáng thế.
(HẾT)