“Trà miễn đi,” hắn hừ lạnh, dùng tay bịt mũi như thể nơi này bốc mùi, “ngươi có gì quý giá? Chỉ là phu nhân chúng ta làm mất một chiếc vòng ngọc, cả phủ lục tung vẫn không thấy. Hầu gia đau lòng, nên lệnh chúng ta ra ngoài tra xét, xem có phải tên hạ nhân nào lén trộm đem ra ngoài.”
Hắn lười nhác phất tay.
Mấy tên gia đinh đi cùng như được lệnh, lao ra như chó săn, lục tung cả căn nhà nhỏ xíu của ta.
Rổ thuốc phơi ngoài sân bị đá lật tung, đống quần áo cũ trong rương bị lôi ra vứt đầy đất, bát đũa trong bếp bị đập đến vang “choang choang.”
Ta ôm chặt A Bảo run rẩy, nép sát góc tường, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất cầu nguyện không ngừng:
Đừng động đến tấm rèm giường ấy!
Thế nhưng… càng sợ điều gì, thì nó càng xảy ra.
Một trong số mấy tên gia đinh kia đã mò đến gần tấm rèm giường, ta suýt nữa không kìm được mà lao tới cản.
Dựa vào bản lĩnh được rèn luyện trong mấy năm qua, khi bị các phu nhân quyền quý ép hỏi xem mẹ con có bình an không, ta cố gắng nặn ra một dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn, nhỏ giọng giải thích:
“Quan gia, biểu muội nhà ta… thân thể không tiện, sắp lâm bồn rồi, đang nằm nghỉ trên giường. Trong phòng lại chưa dọn dẹp tử tế, e làm bẩn mắt đại nhân.”
Tên quản gia nghe xong liền cười lạnh, ánh mắt sắc như chim ưng lướt qua mặt ta một vòng, bỗng nhiên bước tới mấy bước, soạt một tiếng, mạnh tay vén phắt tấm rèm giường!
Sau rèm, lộ ra một gương mặt lở loét đầy mụn đỏ sưng tấy, hai bên cánh mũi chi chít đốm đen, tóc tai rũ rượi bóng nhẫy, cả người toát ra mùi hôi nồng khó ngửi, khiến người ta chẳng dám nhìn lâu.
Tên quản gia hiển nhiên cũng bị dọa sững, vội buông tay như bị điện giật, để mặc tấm rèm rũ xuống lần nữa.
Hắn cau mày khạc mạnh một tiếng:
“Xúi quẩy! Phòng này khỏi tìm, ra ngoài viện lục tiếp cho ta!”
Đám người lại ào ra sân, tiếp tục lục tung.
Đúng lúc ấy, tẩu tử nhà họ Chu ở bên cạnh rón rén thò đầu ra khỏi nửa bức tường đất, lại mở miệng bênh ta:
“Các vị quan gia, đừng có oan cho Tam nương nhà này. Nhà người ta nghèo đến nỗi túi còn sạch hơn mặt, biểu muội kia ở nhờ bao nhiêu ngày rồi, đến món thịt nấu canh cũng chỉ nấu đúng một bữa. Cô ấy đào đâu ra gan trộm vòng ngọc?”
Ta vội vã hùa theo, gượng gạo nở nụ cười, vừa gật đầu khom lưng vừa thừa cơ nhét vào tay tên quản gia mấy mảnh bạc vụn cuối cùng, lúc này mới coi như tống tiễn được đám ôn thần kia.
Chờ cho bóng dáng họ khuất hẳn khỏi tầm mắt, ta vẫn đứng ở cửa thêm một lúc nữa mới dám quay người đóng cổng.
Ta vỗ ngực thở phào, thật lòng cảm ơn tẩu tử họ Chu theo bước vào:
“Hôm nay thật sự nhờ tỷ cứu một mạng.”
Ta biết họ lấy cớ tìm vòng ngọc để tra người, chỉ có mình ta rõ.
Còn tẩu tử họ Chu không biết, vậy mà vẫn chịu đứng ra nói giúp, quả thật ngoài dự đoán.
Ai ngờ bà ta lại phì một tiếng, vội lùi mấy bước, vạch rõ ranh giới với ta:
“Ngươi đừng có nói bậy! Ta chẳng biết ngươi giấu ai trong nhà, gây họa chuyện gì, đừng có lôi ta vào!”
Nói rồi, xoay người bỏ đi không thèm ngoảnh lại.
Ta chỉ biết cười khổ, dỗ A Bảo đang hoảng sợ xong, bảo con bé ra ngoài tìm mấy bạn nhỏ chơi cùng.
Còn ta thì nhanh chân trở vào phòng trong xem tình hình của Tô Vân Trinh.
Nàng đang dùng khăn ướt lau mặt. Những vết mụn đỏ ghê rợn, những chấm đen ở mũi, chỉ cần lau một lượt là tan trong nước, để lộ gương mặt thanh tú như tượng ngọc Quan Âm.
Từ lúc đầu ta đã đoán được, những “mụn nhọt” kia là do nàng dùng phấn son bôi bừa, còn những “nốt ruồi” ở mũi là do tro bếp pha nước bôi lên.
Ta từng gặp nhiều chuyện như vậy: trong các phủ quyền quý, mấy bà thiếp muốn giữ con trong bụng bình an sinh ra thường dùng cách “tự làm mình xấu đi”.
Ta đã quen mắt, nên nhìn qua là biết.
Ta mừng rỡ nói với nàng:
“May mà ngươi nhanh trí, ban nãy thật sự làm ta sợ chết khiếp.”
Tô Vân Trinh lau khô mặt, chống lưng đứng dậy, cùng ta dọn lại căn phòng bị lục tung bừa bãi.
Nét mặt nàng đầy áy náy:
“Suy cho cùng, là ta liên lụy đến tỷ, khiến tỷ phải chịu vạ lây.”
Ta xua tay, đỡ lại mấy chiếc ghế bàn bị lật đổ.
“Sao lại trách ngươi được?” Ta thở dài. “Ngươi là người đáng thương. Sai là sai ở tên cẩu nam nhân kia, kẻ lòng lang dạ sói!”
Ta lại canh giữ bên nàng thêm hai hôm, thấy quả nhiên chẳng ai tìm đến nữa, mới thật sự yên tâm trở lại.
Hôm sau, ta đeo hòm gỗ, tất tả lên thành Vĩnh An.
Trước đó có một nhà đã hẹn, dâu họ sắp sinh.
Ta bận rộn suốt hai canh giờ, may mắn mẹ tròn con vuông.
Bà cụ chủ nhà mừng rỡ không thôi, ngoài khoản thù lao đã thỏa thuận, còn nhét thêm cho ta cả một túi to đầy táo đỏ nhà phơi.
Rời khỏi nhà đó, ta ghé qua chợ rau, mua hai miếng đậu hũ bà lão bán.
Rồi đứng chờ bên quầy bán cá, học trộm mấy bà vợ mắt sắc lựa cá thế nào, cuối cùng chọn được hai con cá chép béo múp vẫn còn bơi lội.