Người đứng bên cạnh căn bản chẳng phải tẩu tử nhà họ Chu, mà là một nữ nhân xa lạ, khí chất bất phàm.

Tẩu tử kia chẳng rõ đã biến đâu mất.

Nữ nhân nọ mình mặc y phục đơn giản, bụi đường nhuốm vai, không tô son điểm phấn, không đeo vàng bạc ngọc ngà, nhưng khí thế giữa mày, phong thái nơi ánh mắt, chẳng chút che giấu sự sắc bén và tôn nghiêm.

Chỉ yên lặng ôm đứa bé trong lòng, chẳng cần lên tiếng, cũng đã khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Tim nhói lên một cái, lập tức giật lại đứa nhỏ trong tay nàng, lùi một bước chắn trước giường.

Chưa kịp mở miệng hỏi nàng là ai, thì Tô Vân Trinh trên giường đã quay đầu lại, giọng run run pha tiếng nức nở, gọi khẽ:

“Mẫu thân……”

Cả người như bị sét đánh ngang tai, cứng đờ tại chỗ.

Nàng không phải lần đầu gọi “mẫu thân.”

Khi sinh con đau đến vỡ tim xé ruột, miệng cứ liên tục “mẫu thân, mẫu thân,” gọi đến rát cả họng.

Lúc ấy chỉ nghĩ, ai chẳng thế?

Mười sản phụ có tám, là vừa khóc vừa gọi mẹ mà vượt qua sinh tử.

Có mẹ bên mình, mới là trân quý.

Nhưng nào ngờ, tiếng gọi “mẫu thân” của Tô Vân Trinh, lại thật sự là đang gọi người!

Đầu óc lập tức trống rỗng như có tiếng “oong” vang dội bên tai.

Theo bản năng cụp mắt xuống, né đi ánh nhìn của nữ nhân kia.

Ninh An công chúa… vậy mà thật sự tới rồi!

Ninh An công chúa không để ý đến ánh mắt ta, chỉ bước lên trước, kiểm tra tình trạng của ái nữ, xác nhận nàng chỉ suy nhược chứ không nguy hiểm gì, liền tự mình ngồi xuống mép giường.

Sau đó cất giọng rõ ràng:

“Vào đi.”

Vừa dứt lời, một đoàn thị nữ huấn luyện nghiêm chỉnh lặng lẽ tiến vào, tay bưng đủ loại lễ vật, phân công rõ ràng, cử chỉ gọn gàng, không phát ra nửa tiếng thừa.

Ta đứng đờ tại chỗ, trơ mắt nhìn căn phòng quê mùa thô sơ của mình, trong chớp mắt đã được phủ lên hào quang quý khí, thay da đổi thịt.

Thanh Đài đã lâu không gặp, sau khi hành lễ với Ninh An công chúa xong, mới nhanh chân bước đến bên ta, kéo ta, kẻ còn đang đơ như gỗ, ra ngoài phòng.

Nàng đen hơn trước, cũng gầy đi rõ rệt, sắc mặt mỏi mệt, song trong đôi mắt lại ánh lên một thần sắc còn sáng hơn xưa.

Thanh Đài khẩn khoản nói:

“Thẩm Tam Nương, điện hạ tuyệt đối không cố ý lạnh nhạt với người, thật là vì quá lo cho tiểu thư.”

“Nàng vừa nhận được tin ta đưa đến, còn chưa thấy ngọc bội, đã lập tức vào cung cầu kiến thánh thượng,

xin ngự chỉ, rồi ngày đêm không ngơi nghỉ lên đường, giữa chừng còn làm chết mấy con tuấn mã.”

“Nay hiếm hoi mẹ con tương phùng, thấy tiểu thư không những bình yên vô sự mà còn sinh được tiểu Quận chúa khỏe mạnh, kích động nhất thời, mong thẩm lượng thứ.”

Ta lắc đầu liên tục như trống lắc, miệng không ngừng bảo “không sao.”

Lạy trời, đó là Ninh An công chúa cơ mà!

Ta, Thẩm tam nươn– cũng từng tận mắt nhìn thấy công chúa, tổ tiên họ Thẩm nhà ta chắc phải lập riêng một trang trong tổ phổ mất thôi!

Huống chi giờ ta có A Bảo, càng thấm thía lòng một người làm mẹ.

Lúc ấy có một bóng người lén lút rụt trong góc tường, thấy Thanh Đài quay lưng vào trong, mới vội vàng bước tới.

Tẩu tử nhà họ Chu, mặt đầy hoang mang, kéo tay áo ta lôi vào góc.

Ngó trái ngó phải, xác nhận không ai chú ý, nàng hạ giọng thì thầm:

“Ngươi lại trêu vào vị thần tiên phương nào? Vừa vào cửa đã bị giữ lại, nếu không thấy họ cung kính hầu hạ A Bảo, ta còn tưởng ngươi lại gặp họa nữa rồi.”

Ta chỉ kéo ống tay nàng, ngậm chặt miệng, chỉ khẽ lắc đầu.

“Thân phận họ, ta không tiện nói ra. Dù sao cũng là quý nhân, hôm nay lại làm phiền ngươi, để ta tiễn về.”

Ninh An công chúa ngồi bên giường, tay âu yếm nắm lấy tay con gái, nhìn mãi không chán:

“Con bé ấy chăm sóc con rất tốt, trên đường tới đây ta vẫn còn sợ nhìn thấy con……”

Tô Vân Trinh đáp:

“Mẫu thân, Tam nương là đại ân nhân cứu mạng của con. Năm đó nếu không có bà nhặt con về, còn mua Thanh Đài, lại tận tâm chăm sóc con, e là người đã chẳng còn thấy con nữa.”

“Bà ấy đã cứu con không chỉ một lần.”

Ninh An công chúa gật đầu tán thưởng:

“Vừa rồi chỉ lo cho con, chưa kịp cảm tạ vịThẩm tam nương kia. Lát nữa ta sẽ đích thân tạ ơn, bà ấy muốn gì, phủ công chúa đều có thể cho.”

“Nếu bà ấy bằng lòng, ta sẽ thu làm nghĩa nữ, để hai con thực sự là tỷ muội, sau này cùng chăm lo cho A Bảo, coi như ta đáp đền phần nào.”

Giọng nói chuyển khúc, đuôi mày nhướn lên, trong mắt toàn là sát khí, tiếng nói dịu dàng bỗng như có hàn phong thấu cốt:

“Còn phủ An Viễn hầu kia, thật to gan lớn mật! Lại dám ra tay với con gái ta.”

“Vân Trinh, cứ yên tâm. Mẫu thân nhất định vì con mà báo thù.”

Tô Vân Trinh nhào vào lòng mẹ, làm nũng như đứa trẻ, gật đầu thật mạnh:

“Có mẫu thân ở bên, con không sợ gì cả!”

Những thị nữ quanh đó không nhịn được mà mỉm cười.

Các nàng đều là người nhìn Quận chúa lớn lên, sao có thể không đau lòng?

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap