Một đứa nhỏ được nâng niu như bảo vật từ bé, vừa rời nhà đã bị hại thành thế.

Một ma ma tuổi lớn bưng thánh chỉ tiến đến.

Ninh An công chúa đỡ lưng con, cẩn thận chỉnh lại tư thế, rồi ra hiệu nhìn về phía trước:

“Đây là sắc phong ban hiệu. Cữu cữu của con xưa nay rất thương con, nói rằng đứa trẻ này sinh ra sẽ mang họ hoàng tộc, sau này phong làm Tiểu Quận chúa.”

Ma ma ấy cười nói:

“Xem ra câu ‘mẹ thương, cữu quý’ mà dân gian hay nói cũng không sai.”

“Quận chúa trở lại kinh thành, mới thật sự là trở về nhà.”

Đêm đó.

Ninh An công chúa nắm tay ta, thành khẩn chân tình, nói chuyện cởi mở như tri kỷ.

Nhìn ánh mắt ôn nhu bao dung ấy, ta chẳng nói được lời nào.

Trong mơ hồ, liền đáp ứng, một bước thành nghĩa nữ của công chúa Ninh An.

Chờ Tô Vân Trinh thân thể dần ổn, Ninh An công chúa vung tay lớn một cái.

Nhà ta từ người đến đồ đều được “gói trọn” chuyển thẳng vào biệt viện phủ công chúa đặt tại thành Vĩnh An.

Ngay cả cái nia phơi thuốc và búp bê của A Bảo cũng không bỏ sót.

Lúc rời đi, tẩu tử nhà họ Chu bưng theo một thỏi vàng, cười đến không thấy mắt, tặc lưỡi cảm thán:

“Ta đây cũng coi như sống cuộc đời thần tiên rồi!”

Vào ở mới biết, cảnh từng thấy khi xưa chỉ là muối bỏ bể.

Nói đến mức độ tốt, ta không học rộng nên chẳng giảng được mấy câu hoa mỹ, chỉ biết nhà ấy kim quang rực rỡ, sân vườn có hồ có núi, đến hoàng đế ở chắc cũng chẳng hơn là bao.

Thanh Đài che miệng cười:

“Chỗ này chỉ là chỗ công chúa dừng chân ở Vĩnh An thôi, phủ công chúa Ninh An ở kinh thành mới thật sự gọi là hoa lệ!”

Ta không hình dung nổi, vào nhà cũng chỉ dám rón rén từng bước, sợ làm bẩn sàn nhà lấp lánh ấy.

Thấy A Bảo cái gì cũng thấy lạ, liền giao nàng cho thị nữ trông nom.

Bản thân thì đi hỏi Thanh Đài cổng lớn ở đâu, rồi vội vàng ra ngoài thăm mấy khách quen cũ.

Phải nói là số phận an bài vậy thôi.

Ta thật sự không hợp hưởng phúc.

Cái dáng thướt tha thùy mị của đám thị nữ kia vừa đến, nói năng nhỏ nhẹ với ta một câu, da đầu ta liền tê rần, suýt nữa nhảy dựng khỏi ghế.

Lạy trời!

Trang điểm còn hơn cả tiểu thư con nhà giàu ấy chứ!

Để một cô nương xinh đẹp thế rót trà hầu nước cho ta, quả thực chịu không nổi.

Chi bằng cứ đeo hòm gỗ, quay về nghề cũ.

Làm nghề đỡ đẻ này, ta như cá gặp nước, tâm tình khoan khoái.

Thấy đứa nhỏ oa oa ra đời, mẹ tròn con vuông, được người ta nắm tay nghẹn ngào cảm tạ:

“Thẩm tam nương, thật nhờ có bà! Không có bà thì không biết phải làm sao!”

Thật giống như uống ngụm nước giếng mát giữa ngày hè oi ả — sảng khoái tận chân tóc.

Ấy mới là cuộc sống thật sự.

Chờ Tô Vân Trinh qua cữ, thân thể đã lành.

Ninh An công chúa bảo ta và nàng thay áo thị nữ, che kín mặt.

Lấy cớ thăm con gái, trực tiếp kéo đoàn người hùng hổ tiến thẳng phủ An Viễn hầu.

Một hàng người khí thế bức người kéo đến trước phủ, quản gia phủ hầu gật đầu cúi người, nói Hầu gia sẽ ra ngay.

An Viễn hầu Lục Cảnh Minh tất tả xuất hiện, áo ngoài còn chưa chỉnh tề, mở miệng liền xin tội:

“Thần tế bái kiến Ninh An công chúa, chỉ vì Vân Trinh thân thể yếu nhược, thần lo chăm sóc nàng cùng hài tử nên đến trễ.”

Ta đứng sau đám người, vừa nhìn sắc mặt Tô Vân Trinh, vừa nhìn sắc mặt nghĩa mẫu, chỉ sợ hai người bị tên mặt dày vô liêm sỉ kia làm cho tức đến phát bệnh.

May thay, Ninh An công chúa đã ở ngôi cao nhiều năm, chỉ hơi nâng mí mắt, không biểu lộ cảm xúc.

“Đúng lúc, bản cung thay mặt Thánh thượng nam hạ, chính là muốn gặp con gái một lần. An Viễn hầu, dẫn đường đi.”

Lục Cảnh Minh sắc mặt khựng lại, khó xử dang hai tay:

“Điện hạ chưa rõ, Vân Trinh sau khi sinh con, thương tổn đến tâm thần, gần đây thường thất thường, đại phu dặn phải tĩnh dưỡng, không tiện gặp khách lạ.”

“Chi bằng dẫn điện hạ đi gặp cháu ngoại của người.”

Ninh An công chúa không tỏ thái độ, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu dẫn đường.

Phủ An Viễn hầu được xây rộng rãi, từ cổng chính đến phòng tiểu thế tử, hai bên đều có nha hoàn hầu hạ đứng thành hàng.

Đứa trẻ tên Lục Tự An được nuôi nấng rất tốt, bọc trong tã lót, được trao tận tay cho Ninh An công chúa.

Sắc mặt bà mơ hồ, chăm chú nhìn đứa trẻ, thật lâu không nói lời nào.

Ánh nắng xuyên qua cửa chiếu lên mặt bà, chỉ rọi sáng một bên, bên còn lại chìm vào bóng tối u ám.

Bà bước thẳng vào sân, giao đứa trẻ lại cho bảo mẫu, rút khăn tay lau sạch tay, rồi chỉ vào phiến đá xanh dưới đất:

“Quỳ xuống.”

Không cho Lục Cảnh Minh cơ hội kinh ngạc, Ninh An công chúa liền phất tay không kiên nhẫn.

Hai thị vệ mang đao lập tức tiến lên, ép hắn “rầm” một tiếng quỳ rạp xuống đất.

Xương đầu gối đập vào phiến đá cứng rắn, nghe rợn cả răng.

“Lục Cảnh Minh, ngươi nghĩ mình thông minh lắm phải không, có thể xoay vòng bản cung như múa rối.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap