Chu Minh Nghĩa suốt ngày bị họ hàng bạn bè nhắc về đứa con gái ruột giỏi giang là tôi, rồi lại nhìn sang đứa con trai bất tài của mình, càng ngày càng hối hận.
9
Người hối hận tất nhiên không chỉ có mình ông ta, Khâu Xuân Mai cũng vậy.
Hai người họ bàn tính rồi đến tìm bố mẹ nuôi của tôi.
“Hai chúng tôi cũng chẳng có yêu cầu gì lớn, chỉ là dù gì Chu Diễn cũng là em trai ruột của Thư Nhiễm, nó nói nhớ chị nên muốn lên Bắc Kinh thăm một chút, yên tâm, tuyệt đối không gây phiền phức gì cho con bé đâu.”
Bố mẹ tôi là người lương thiện, dù sao họ cũng biết đó là cha mẹ ruột tôi, Chu Diễn lại là em trai ruột.
Thế nên họ đưa cả ba người nhà ấy lên Bắc Kinh tìm tôi.
Họ không dám báo trước, vì biết tôi chắc chắn sẽ từ chối.
Cho nên khi tôi thấy gia đình Khâu Xuân Mai đứng trước cửa, quả thật rất bất ngờ.
“Thư Nhiễm à, dù gì Chu Diễn cũng là em trai ruột của con, nó nói nhớ chị nên muốn đến thăm. Họ đảm bảo rồi, sẽ không gây phiền toái gì đâu!”, Mẹ nuôi tôi vừa nấu ăn trong bếp vừa dè dặt nói với tôi.
Bố nuôi tôi thì phụ việc ở bên cạnh, cũng dè dặt nhìn tôi, sợ tôi nổi giận.
Tôi mỉm cười trấn an:
“Không sao đâu bố mẹ, lát nữa ăn cơm con sẽ không lật bàn đâu.”
Lúc này họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhà Khâu Xuân Mai đi vòng quanh trong nhà tôi hết lượt này đến lượt khác, mắt trợn tròn.
Bà ta nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm trồ khen:
“Đúng là thủ đô, cảnh đẹp thật đấy, nhà thì to quá, Thư Nhiễm, con ở một mình thì phí quá.”
Nói xong liền ra hiệu mắt cho con trai.
Chu Diễn lập tức nói:
“Chị à, hay là em ở lại Bắc Kinh, ở nhà chị, rồi đến công ty chị làm, giúp chị một tay. Dù gì cũng là chị em ruột, em ở đây còn có thể chăm sóc cho chị nữa mà.”
Chu Minh Nghĩa cũng vội hùa theo:
“Đúng đúng, ý kiến hay đấy, dù gì cũng là chị em ruột mà!”
Tôi bê mâm chén đũa ra, thẳng tay ném xuống bàn.
“Bớt lôi quan hệ huyết thống ra. Công ty tôi không tuyển học sinh cấp hai. Mà dù có tuyển, cũng không tuyển đứa ngu như mày.”
Khâu Xuân Mai gào lên:
“Sao con lại ăn nói như thế! Con trai tôi chỉ là không thích học thôi, chứ không ngu! Con gái giám đốc nhà máy còn có thai với nó, khóc lóc đòi cưới cơ mà! Nếu nó ở lại Bắc Kinh, chắc chắn có nhà giàu để mắt đến nó!”
“Khóc lóc đòi cưới sao cuối cùng lại không cưới? Người ta thà phá thai còn hơn gả vào nhà bà, nghĩ thử xem nhà bà xúi quẩy đến mức nào! Còn ăn không? Không ăn thì dắt cái thằng ngu kia cút đi cho tôi nhờ!”
Khâu Xuân Mai còn định mở miệng, nhưng bị Chu Minh Nghĩa lườm một cái liền im bặt.
Cả ba ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.
Bố mẹ tôi vẫn nhiệt tình tiếp đãi.
Tôi gắp hết món ngon đẩy về phía bố mẹ nuôi, bảo họ ăn nhiều vào.
Nhà Khâu Xuân Mai thì ăn như chưa từng được ăn, cắm đầu vào bát mà nhồi nhét.
Thấy họ ăn ngon, bố mẹ tôi cũng để cho cả ba người họ ăn luôn.
“Ủa sao hai người không ăn vậy? Ăn đi chứ, toàn món ngon đấy, bào ngư hải sâm tôi còn biết tên, tôm hùm này mắc lắm đó nha!”, Khâu Xuân Mai lại vênh váo như chủ nhà.
Mẹ tôi nói:
“Thư Nhiễm thường gửi những món này về, tủ lạnh đầy ắp, ăn riết cũng chán, Xuân Mai, mấy người ăn nhiều vào nhé.”
Bố tôi cũng nói:
“Đúng vậy, ngày nào Thư Nhiễm cũng gọi điện hỏi tôi ăn hải sâm chưa, tôi ăn không nổi nữa rồi.”
Mặt Khâu Xuân Mai dần đơ ra, ăn cũng chẳng vô nữa.
Bà ta biết bố mẹ nuôi tôi sống tốt, nhưng không ngờ lại tốt đến mức này.
Thế là bà ta lại bắt đầu bài ca cũ rích:
“Con gái kiếm được nhiều tiền thì có ích gì! Rồi thì cũng là của nhà chồng, sau này nó lấy chồng thì hai người cũng chẳng được ăn mấy thứ ngon này nữa, nên giờ ăn nhiều một chút là phải!”
Chu Minh Nghĩa đụng tay ra hiệu bảo bà ta im miệng.
Chu Diễn vẫn cắm đầu ăn ngấu nghiến.
“Không như con trai tôi, nó là con trai, sau này cưới vợ về nhà, tôi được hưởng tiền của cả con trai lẫn con dâu, đời tôi mới bắt đầu từ đây!”
Tôi lập tức bật dậy, lật bàn.
10
Kiếp trước, những lời thế này tôi đã nghe không ít lần.
Cả đời họ cặm cụi kiếm tiền, rồi gửi hết vào ngân hàng.
Mười vạn gửi từ hai mươi năm trước, hai mươi năm sau vẫn là mười vạn.
Nhưng giá nhà lúc đó đã khởi điểm cả triệu.
Họ chẳng còn mua nổi nhà nữa.
Người ở quê ngày càng ít, ai cũng đổ xô lên thành phố.
Tôi đón họ lên thành phố, mua nhà cho ở, cơm ngon canh ngọt phụng dưỡng.
Có bệnh tôi lập tức đưa đến bệnh viện lớn.
Tôi chỉ mong được một câu khen ngợi:
“Bố mẹ, có phải thấy con gái mình cũng ra gì ra đó không? Nên có con gái cũng là có phúc đấy chứ!”
Nhưng họ lại nói:
“Nếu tụi tao có con trai, chắc chắn còn giỏi hơn mày! Chừng đó không chừng đã mua biệt thự cho tụi tao rồi!