CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/giac-mong-khong-bao-gio-co/chuong-1-giac-mong-khong-bao-gio-co/

7

Sau này, tôi được tuyển thẳng vào Thanh Hoa.

Còn tên ngốc Chu Diễn thì vừa mới lẹt đẹt vào cấp ba.

Khâu Xuân Mai không phải là không mong con trai học giỏi, nhưng mỗi lần thằng bé nằng nặc đòi xem tivi không chịu làm bài tập, bà ta lại xót, lén mở tivi cho nó.

Chu Minh Nghĩa làm việc ở ngoài, thường xuyên nghe họ hàng bàn tán:

“Con gái ruột của ông ấy nhảy lớp tận ba lần, được tuyển thẳng vào Thanh Hoa rồi, còn con trai thì ngu dốt thế kia, phổ thông cũng không đậu, phải bỏ tiền nhét vào trường.”

“Đúng đó! Nếu không phải sinh đôi, tôi còn tưởng không phải cùng mẹ sinh ra nữa kìa.”

“Nếu tôi có đứa con gái học giỏi thế, sao nỡ đem bán cho người ta chứ! Giờ khác rồi, tri thức thay đổi vận mệnh! Nhà họ Chu chẳng hiểu gì cả!”

Mỗi lần Chu Minh Nghĩa về nhà thấy con trai đang xem tivi là lại nổi điên, cầm dây lưng đánh:

“Dương Thư Nhiễm được tuyển thẳng vào Thanh Hoa rồi, tụi bây là sinh đôi mà! Mày ngu như vậy còn mặt mũi nào mà xem tivi?”

“Đừng chỉ đánh con chứ! Là mẹ mở tivi cho con xem mà!”, Thằng bé còn giỏi đổ trách nhiệm.

Khâu Xuân Mai cười gượng dỗ:

“Con trai làm bài mệt rồi mà! Con gái như Dương Thư Nhiễm có học giỏi cỡ nào thì sau này cũng chỉ biết hiếu thảo với nhà chồng thôi.”

Chu Minh Nghĩa nghe thấy có lý, lòng cũng dịu đi.

8

Lên đại học, tôi bắt đầu khởi nghiệp.

Nhờ có ký ức kiếp trước, công việc rất thuận lợi.

Tiền kiếm ngày càng nhiều, công ty ngày càng lớn mạnh.

Tôi mua nhà ở Bắc Kinh, thỉnh thoảng gửi tiền và quà về nhà.

Tuy bố mẹ tôi là người có học, nhưng cũng không tránh khỏi sở thích phàm tục.

Dây chuyền vàng to bản.

Cứ nhắm mắt là mua, mua đủ kiểu dáng, mẫu mã.

Mỗi ngày mẹ tôi đều đeo một bộ khác nhau gồm dây chuyền, vòng tay, bông tai bằng vàng đi dạo, gặp ai cũng khoe:

“Con gái tôi được tuyển thẳng vào Thanh Hoa đó, nó mê mấy thứ này lắm.

“Lên đại học rồi đã bắt đầu khởi nghiệp, mở công ty.

“Mua nhà ở Bắc Kinh rồi, cứ bảo đón chúng tôi lên đó sống, nhưng tôi quen sống ở quê rồi, thành phố sao ở nổi. Vẫn là làng quê dễ chịu.

“Kết quả nó liền gửi tiền về bảo chúng tôi mua đất xây nhà, nhà họ Dương vừa mới chọn được mảnh đất đẹp, định tháng sau khởi công.”

Hàng xóm ai cũng ghen tị, khen ngợi họ nuôi được con gái giỏi, cũng không quên mỉa mai chuyện nhà họ Chu từng đem bán con.

Dương Thi Y cũng được người làng nhận nuôi, cũng là nhà họ Dương.

Dương đại tẩu nhìn thấy mẹ tôi vàng đeo lấp lánh thì ghen tị lắm, quay sang nhìn cô con gái nuôi đang cặm cụi giặt đồ, thở dài lắc đầu:

“Cũng là con gái nuôi, sao mà khác nhau dữ vậy? Con không thể học tập con gái nhà hiệu trưởng sao?”

Dương Thi Y cắn môi, cúi đầu giặt đồ, không dám mở miệng.

Người làng cuối cùng cũng nhận ra: hóa ra nuôi dạy con gái tốt cũng có thể hưởng phúc.

Nhưng Khâu Xuân Mai vẫn cứng miệng:

“Con gái học giỏi thì có ích gì! Sau này có kiếm được tiền cũng chỉ biết lo cho nhà chồng! Nhà họ Dương giờ sướng đấy, đợi con gái họ lấy chồng xem ai lo cho họ! Còn con trai tôi, sau này kiếm được tiền sẽ đưa tôi tiêu, còn dắt vợ về hầu hạ tôi nữa!”

Những người phụ nữ đang giặt đồ bên ao cũng không nhịn nổi:

“Chị đừng cứng mồm nữa! Giờ chắc hối hận muốn chết rồi hả? Dù sao Thư Nhiễm cũng là con ruột chị, giờ lại để nhà họ Dương hưởng hết, ai mà không bực!”

“Nhưng mà nghĩ lại, nếu Thư Nhiễm ở nhà chị, chắc cũng sớm phải nghỉ học để nuôi cái thằng con trai ngu ngốc của chị rồi, làm gì có ngày hôm nay. Nên thôi, đừng có ghen tị nữa, chị không có cái số đó đâu.”

Khâu Xuân Mai tức đến mức đẩy bà hàng xóm xuống ao.

Bà chị kia đâu phải dạng vừa, kéo luôn Khâu Xuân Mai ngã xuống theo, hai người cùng ngụp lặn giữa ao.

Mẹ tôi đi ngang qua, sờ chuỗi dây chuyền vàng to, vừa nhấm nháp hạt dưa vừa cười run cả người.

Bà gọi điện kể cho tôi nghe chuyện này, trong điện thoại còn cười không ngừng.

Chu Diễn không đỗ đại học, tốt nghiệp cấp ba xong liền đi làm.

Trong hai năm đổi hơn chục công việc.

Hoặc là bị sa thải, hoặc là tự nghỉ.

Tóm lại là do công ty không tốt, chứ nó chẳng bao giờ sai.

Chu Minh Nghĩa vất vả nhờ quan hệ nhét con vào một nhà máy, kết quả là nó quyến rũ con gái giám đốc, khiến cô ta mang thai.

Giám đốc đâu thèm gả con cho Chu Diễn, lập tức đuổi nó ra khỏi nhà máy.

Chu Minh Nghĩa còn không phục:

“Con trai tôi sao lại không xứng với con gái ông? Dù gì họ cũng ngủ với nhau rồi, con gái ông có thai rồi thì gả luôn cho nó đi! Nhà chúng tôi nghèo thật, không có sính lễ, còn của hồi môn ông thích cho gì thì cho!”

“Tôi nhổ vào! Ông đúng là mặt dày! Ai mà muốn gả con cho thằng ngu đó! Tôi thà bảo con gái phá thai còn hơn gả cho loại đó!

“Ông tưởng con trai ông giỏi giang lắm à, học Thanh Hoa chắc? Xứng để con gái tôi theo đuổi hả? Thời buổi nào rồi mà còn mơ mộng? Con gái tôi chỉ đùa với nó thôi, ông tưởng thật chắc?

“Nếu con ông mà được một nửa giỏi như cô chị sinh đôi thì tôi sẵn sàng giao cả nhà máy cho nó quản lý!”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap