Dù công việc quan trọng, tôi vẫn luôn về đúng giờ để đón Kỳ Kỳ.

Sự nghiệp quan trọng.

Nhưng gia đình cũng quan trọng không kém.

Tôi không muốn Kỳ Kỳ giống tôi—

Suốt ngày chờ đợi một người không bao giờ về nhà.

Bởi vì “trễ giờ” là một hiệu ứng dây chuyền.

Lần đầu trễ giờ, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.

Lâu dần, có thể sẽ không đến đón nữa, giao phó cho ai đó.

Rồi có thể không về nhà nữa, thuê bảo mẫu thay mình chăm con.

Giống như Phí Liệt.

Từ đúng giờ, đến không đúng giờ, rồi thất hứa, rồi bỏ lỡ hết lần này đến lần khác…

Mỗi lần, anh đều có lý do.

Tôi cũng có thể nói với Kỳ Kỳ rằng: “Mẹ bận việc, có thể sẽ đến muộn.”

Nhưng tôi không muốn làm vậy.

Vì tôi biết, nếu tôi nói vậy, Kỳ Kỳ sẽ ngoan ngoãn cười, nói: “Không sao đâu mẹ ạ.”

Nhưng trong lòng con bé, nhất định sẽ buồn.

Cuộc sống cứ thế trôi qua.

Bình yên.

Nhưng cũng đầy đủ, trọn vẹn.

Rồi một ngày, bộ ảnh tôi chụp cho một nghệ sĩ trẻ bất ngờ gây bão mạng.

Nhân vật chính trong ảnh là một diễn viên tân binh, nhờ loạt ảnh mặc đồng phục học sinh, anh ta bất ngờ nổi tiếng khắp nơi.

11

“Chị Doanh Doanh! Nhờ chị mà em nổi tiếng rồi! Em nhất định phải mời chị ăn một bữa thật ngon!”

Cậu ấy gọi điện cho tôi, giọng nói tràn ngập sự phấn khích.

Tôi không từ chối, nhận lời.

Người này tên là Chung Từ, một diễn viên trẻ có ngoại hình đẹp trai, đáng yêu, nụ cười rạng rỡ lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ.

Nếu chỉ nhìn khuôn mặt, cậu ấy trông giống như một thiếu niên ngây thơ, nhưng thực tế, Chung Từ lại có vóc dáng cao lớn và thể trạng rắn rỏi, với cơ bụng tám múi rõ nét—một sự đối lập đầy thú vị.

Ngay khi gặp cậu ấy, tôi đã nghĩ đến việc thực hiện một bộ ảnh khai thác điểm đối lập này. Và quả nhiên, bộ ảnh ấy sau khi được tung ra đã trở thành chủ đề nóng, giúp Chung Từ nhanh chóng nổi tiếng.

Trên bàn ăn, cậu ấy không ngừng cảm ơn tôi.

Tôi uống một chút rượu, cười nói: “Thực ra em không cần cảm ơn chị. Chị đã nhận tiền, việc của chị là chụp ra được thần thái của em. Hơn nữa, một bức ảnh có thể nổi tiếng hay không còn phụ thuộc vào yếu tố truyền thông, may mắn, thời điểm thích hợp. Phải có đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa thì mới thành công.”

Chung Từ lại rót thêm một ly rượu cho tôi, ánh mắt đầy chân thành: “Chị à, có rất nhiều nhiếp ảnh gia đã thử chụp bộ ảnh này cho em, nhưng cuối cùng đều thất bại. Chỉ có ảnh của chị mới đủ sức hút. Chị có tài năng thực sự đấy!”

Lần đầu tiên được nghe một khách hàng nói những lời khẳng định như vậy, lòng tôi bỗng dưng dâng lên cảm giác vui sướng. Tôi mỉm cười, nâng ly: “Chúc em sự nghiệp rực rỡ.”

Cậu ấy cũng nâng ly: “Cũng chúc chị thực hiện được ước mơ của mình.”

Tôi sững người trong giây lát.

Ước mơ ư?

Tôi chợt có cảm tình với cậu bé mới 21 tuổi này.

Sau đó, nhờ Chung Từ giới thiệu, tôi có thêm rất nhiều khách hàng.

Hầu hết đều là thực tập sinh, diễn viên nhỏ, hot boy trên mạng.

Dù những bức ảnh tôi chụp cho họ không nổi tiếng như bộ ảnh của Chung Từ, nhưng với mức giá mà tôi đưa ra, họ đều hài lòng.

Cứ thế, tôi và Chung Từ dần thân thiết hơn.

Cậu ấy rất giống Phí Liệt thời trẻ.

Cũng đã từng chật vật suốt một khoảng thời gian dài, rồi nắm bắt được cơ hội và liều mình vươn lên, không bỏ lỡ bất kỳ thời cơ nào.

Giờ đây, cậu ấy đã thành công giành được vai nam phụ trong một bộ phim truyền hình cấp S, sự nghiệp tiến triển không ngừng.

Một ngày nọ, cậu ấy nói với tôi: “Chị Doanh Doanh, chị là quý nhân của em. Chị có muốn làm nhiếp ảnh gia riêng của em không?”

Tôi mỉm cười nhàn nhạt: “Được thôi, chỉ cần em trả đủ tiền.”

Tôi đã qua cái tuổi hành động vì cảm xúc.

Tất cả sự nhiệt huyết, tình yêu điên cuồng mà tôi từng dành cho Phí Liệt, tôi đã tiêu hao hết.

Bất kể Chung Từ có chân thành thế nào, tôi cũng chỉ có thể giữ sự tỉnh táo và lý trí.

Nhờ vào thành công của Chung Từ, tôi cũng bắt đầu có tên tuổi trong giới nhiếp ảnh. Những lời mời hợp tác từ nhiều nghệ sĩ đổ về như tuyết rơi.

Một ngày nọ, tôi nhận được một lời mời chụp ảnh, thù lao lên đến 100.000 NDT—một con số vô cùng hấp dẫn.

Tôi nói: “Làm ơn thông cảm, tôi có con nhỏ, chỉ có thể chụp ở thành phố này và phải kết thúc công việc trước 4 giờ chiều.”

Người đại diện bên kia đáp: “Không vấn đề gì.”

Tôi vui vẻ nhận lời.

Hôm đó, tôi đến studio được chỉ định.

Bước vào phòng chụp, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa sổ sát đất.

Ánh mặt trời chiếu xuống, đường nét của anh như được phủ một lớp ánh sáng rực rỡ.

Phí Liệt.

Tôi sững người.

Không chút do dự, tôi quay lưng bỏ đi.

“Doanh Doanh!”

Anh lập tức đuổi theo, giữ lấy cánh tay tôi.

“Bỏ ra.”

Xung quanh không có ai khác.

Anh ôm chặt lấy tôi, hơi thở nóng rực phả lên cổ tôi.

Tôi hít sâu một hơi, không giãy giụa nữa, chỉ nhàn nhạt nói: “Phí Liệt, buông ra.”

“Không buông!” Giọng anh đầy oán trách. “Doanh Doanh, em thật nhẫn tâm, để anh tìm em suốt bao lâu nay!”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt phức tạp.

“Phí Liệt, chúng ta đã chia tay rồi.”

“Anh chưa đồng ý!”

“Lẽ ra chúng ta nên chia tay từ lâu rồi.”

“Đừng nói những lời như vậy.”

Anh siết chặt vòng tay, không chịu buông.

Tôi để mặc anh ôm, lặng lẽ cảm nhận.

Chỉ là… tôi không còn cảm xúc gì nữa.

Ngày trước, những cái ôm như thế này từng khiến tôi cảm thấy ấm áp, hạnh phúc.

Nhưng giờ đây, tất cả đã phai nhạt.

Hoa sơn trà nở rồi cũng sẽ tàn.

Tình yêu từng rực rỡ đến đâu, cuối cùng cũng có ngày nguội lạnh.

Anh thì thầm bên tai tôi, nói những lời nhớ nhung, cầu xin tôi quay về bên anh.

Tôi đứng yên nghe anh nói, không đáp lại câu nào.

Anh ôm rất chặt, đến mức có chút đau.

Tôi nghe anh nói một lúc lâu, rồi nhẹ giọng hỏi:

“Vậy anh có thể để Kỳ Kỳ gọi anh là ba không?”

Anh cứng đờ.

Tôi lại hỏi:

“Chúng ta có thể đường hoàng kết hôn không?”

Anh im lặng một lúc lâu, rồi khó khăn nói:

“Doanh Doanh… cho anh thêm chút thời gian…”

Tôi nhẹ nhàng đẩy tay anh ra.

Lần này, tôi không cần dùng sức.

Anh cũng không níu giữ nữa.

Nhìn xem, dù có yêu bao nhiêu, chỉ cần liên quan đến sự nghiệp, anh vẫn có thể buông tay.

Tôi khẽ cười, hỏi:

“Tại sao anh nghĩ rằng, em sẽ tiếp tục đợi anh?”

“Là ai cho anh cái ảo tưởng rằng em sẽ luôn chờ đợi?

Sẽ luôn khao khát được kết hôn với anh?

Vì anh là ảnh đế, kiếm được nhiều tiền, nổi tiếng khắp nơi, còn em chỉ là một người bình thường, nên em phải âm thầm chờ đợi anh sao?”

Anh không nói gì.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, từng chữ từng câu rõ ràng:

“Nếu anh không dám công khai Kỳ Kỳ là con gái mình, thì đừng bao giờ đến gặp con bé nữa.”

Anh vẫn không đáp.

Ánh nắng chiếu qua cửa kính, chia căn phòng thành hai nửa sáng tối.

Anh đứng ngay ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối.

Khuôn mặt anh trở nên mơ hồ, không rõ nét.

Anh không trả lời.

Nhưng, không trả lời, cũng chính là câu trả lời.

Tôi lau khô nước mắt, quay người rời đi.

12

Thứ Tư, sau khi đón Kỳ Kỳ về nhà, tôi bị chặn lại ngay dưới chung cư.

Là chị An.

Gương mặt chị ta đầy khó chịu, nói thẳng: “Phí Liệt muốn gặp cô.”

Ánh mắt chị ta nhìn tôi, như thể nhìn một đống rác bám dính mãi không chịu rời đi.

Tôi đáp lạnh nhạt: “Không gặp.”

Chị ta tức giận: “Cô đang giở trò gì vậy? Tôi bảo cô ngoan ngoãn ở yên, giữ thái độ kín đáo. Vậy mà cô lại chạy đến thành phố S làm nhiếp ảnh gia! Còn trở nên nổi tiếng nữa! Cô muốn hủy hoại Phí Liệt sao?”

Tôi khựng lại một giây, sau đó quay đầu bỏ đi.

“Này, cô có nghe tôi nói không?!”

Chị ta đuổi theo, nắm chặt cánh tay tôi.

Kỳ Kỳ hoảng sợ hét lên: “Mẹ ơi!”

Tôi lập tức hất tay chị ta ra, đối diện với đôi mắt kinh ngạc của chị ta, lạnh lùng nói:

“Đừng quấy rầy tôi và con gái tôi. Nếu chị dám xuất hiện lần nữa, tôi sẽ chạy ra giữa đường mà công khai mối quan hệ của tôi và Phí Liệt.”

Chị An sững sờ, do dự vài giây, sau đó cười nhạt: “Cô sẽ không làm vậy đâu. Cô sinh con cho anh ấy, chờ đợi anh ấy nhiều năm như vậy, chẳng phải là để được công khai ở bên anh ấy sao? Cô sẽ không phá hủy sự nghiệp của anh ấy đâu.”

Tôi thản nhiên đáp: “Trước đây đúng vậy. Bây giờ thì không.”

Chị ta cau mày: “Được thôi, cô thắng rồi. Cô chơi chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’, làm cho Phí Liệt phát điên vì cô. Hai tháng nay anh ấy từ chối không ít lịch trình, đi khắp nơi tìm cô. Giờ cô đã đạt được mục đích, đừng tiếp tục làm căng nữa…”

Tôi cười lạnh, rút điện thoại, bấm một dãy số mà tôi đã thuộc làu làu.

Vừa đổ chuông một giây, anh ta bắt máy ngay lập tức.

“Doanh Doanh?”

Tôi nói chậm rãi, rõ ràng:

“Bảo người của anh đừng đến quấy rầy tôi và Kỳ Kỳ nữa.”

“Phí Liệt, tôi không phải là vật sở hữu của anh. Tôi không giở chiêu trò gì cả, cũng không có ý định ngoan ngoãn chờ đợi anh. Chúng ta đã chia tay rồi. Nếu anh sợ tôi và con gái sẽ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh, vậy thì đơn giản thôi—anh có thể chọn cách không bao giờ gặp lại chúng tôi nữa. Dù tôi có đứng giữa phố mà hét lên rằng Kỳ Kỳ là con gái anh, không có bằng chứng, ai sẽ tin chứ?”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap