Con bé mím môi, ngập ngừng:
“Nhưng… nhưng con sẽ nhớ chú Phí lắm.”
Tôi cười dịu dàng, cố gắng để giọng nói mình thật nhẹ nhàng:
“Chú Phí chỉ là một người chú thôi, chúng ta đã ở nhờ nhà chú ấy rất lâu rồi, giờ phải rời đi thôi.”
Kỳ Kỳ nghiêm túc gật đầu:
“Đúng vậy, không thể mãi làm phiền người khác được.”
Tôi khẽ cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con:
“Đi thôi, Kỳ Kỳ.”
Kỳ Kỳ ngoan ngoãn đáp:
“Vâng ạ.”
Và rồi, chúng tôi rời đi.
9
Tôi và Kỳ Kỳ rời đi rất suôn sẻ.
Chị An đang bận xử lý chuyện khác, không có mặt ở biệt thự.
Trước khi đi, tôi liếc nhìn khu vườn được chăm chút cẩn thận.
Bên trong trồng vài cây hoa sơn trà.
Nghe nói, hoa sơn trà nở lâu hơn những loài hoa khác, có thể kéo dài đến bảy tháng.
Tình cảm tôi dành cho Phí Liệt, cũng đã kéo dài bảy năm.
Hoa nở rồi cũng có lúc tàn.
Dù rực rỡ đến đâu, cuối cùng cũng đến ngày kết thúc.
Trước đây tôi luôn nghĩ, chỉ cần cùng người mình yêu vượt qua mọi khó khăn để bên nhau, đó chính là hạnh phúc.
Nhưng loại hạnh phúc đó, từng chút một bị bào mòn bởi những ngày tháng đợi chờ vô tận, bởi vô số đêm cô đơn lặng lẽ.
Trên đường đi, tôi gọi điện về nhà.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Vẫn không thể kết nối.
Từ ngày cãi nhau với gia đình, tôi luôn gọi về, nhưng đều bị chặn số.
Tôi cũng từng về nhà, nhưng mỗi lần đến đều bị chặn ngoài cửa.
Tôi đưa Kỳ Kỳ đến khách sạn đã đặt trước, rồi dẫn con đi công viên giải trí mà bé mong chờ bấy lâu.
Tôi nghĩ họ sẽ nhanh chóng phát hiện ra tôi và con đã rời đi.
Nhưng đợi suốt hai ngày, Phí Liệt vẫn không liên lạc.
Tôi không biết là anh không phát hiện, hay đơn giản là không quan tâm.
“Mẹ ơi, đừng mãi nghịch điện thoại nữa.”
Kỳ Kỳ bĩu môi, không vui khi thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào màn hình.
Tôi sững sờ một chút, rồi đặt điện thoại xuống:
“Được rồi.”
Thật kỳ lạ.
Rõ ràng là tôi chủ động rời đi, vậy mà người chờ đợi cuộc gọi cuối cùng lại là tôi.
Tôi muốn có một cuộc nói chuyện rõ ràng với anh qua điện thoại, để nói ra quyết tâm chia tay của mình.
Tôi đã nghĩ rất nhiều, chuẩn bị sẵn một bài diễn văn dài, chỉ không ngờ rằng anh hoàn toàn không gọi.
Chuyện này khiến tôi trông giống một kẻ si tình ngốc nghếch.
Nhưng ngẫm lại, có gì đáng để nói nữa đâu?
Chẳng qua cũng chỉ là trách anh không nên làm thế này, thế nọ.
Mà tôi có thể đoán trước được anh sẽ giải thích rằng anh bất đắc dĩ, rằng anh có rất nhiều lý do chính đáng.
Và rồi, chúng tôi sẽ lại cãi nhau một trận giống như vô số lần trước đây.
Tôi thuộc lòng quá trình này, nhưng cuối cùng vẫn không thay đổi được gì.
Những buồn vui của tôi, trong mắt anh, so với sự nghiệp, không đáng nhắc đến.
Lặp đi lặp lại những điều không đáng để anh bận tâm, chỉ khiến anh cảm thấy phiền phức.
Vậy thì, cần gì phải nói nữa?
Tôi bật cười nhẹ, xóa hết mọi liên lạc với Phí Liệt.
Thậm chí, những người liên quan đến anh, tôi cũng chặn hết.
Thoát khỏi giới giải trí thực ra không khó.
Nếu không cố tình tạo scandal, ai sẽ quan tâm một người như tôi rời khỏi hay quay lại giới này?
Tôi chỉ là một người bình thường, chẳng ai dòm ngó.
Chỉ cần Phí Liệt không chủ động tìm chúng tôi, thì dù tôi và con có đi trên phố mà không mặc quần áo, cũng chỉ bị người ta cười nhạo vài câu, chẳng ai để tâm quá lâu.
Tôi và Kỳ Kỳ sẽ có một cuộc sống bình thường.
Còn anh, có thể toàn tâm toàn ý phát triển sự nghiệp.
Chúng tôi không gặp nhau, mới là cách giải quyết tốt nhất.
Thực ra ngay từ đầu, cả hai đã biết rõ điều đó.
Nhưng vì cái gọi là tình yêu, chúng tôi cứ cố chấp duy trì mối quan hệ, khiến mọi chuyện ngày càng rắc rối, cuối cùng làm cả hai kiệt quệ.
Giờ thì tốt rồi.
Cả hai đều được giải thoát.
Tôi đưa Kỳ Kỳ bay về quê, nhưng một lần nữa bị đuổi khỏi nhà.
Bố tôi là người có tính cách cứng rắn, nói được làm được.
Ông gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhờ giữ chữ tín mà có danh tiếng ở quê nhà.
Ông từng nói không nhận tôi là con gái, vậy thì dù có thế nào, ông cũng không nhận nữa.
Trong mắt ông, danh tiếng cực kỳ quan trọng.
Tôi là vết nhơ trong cuộc đời ông, có thể ảnh hưởng đến danh dự và sự nghiệp của ông, vì vậy ông dứt khoát vứt bỏ tôi.
Đàn ông có tham vọng, có lẽ đều giống nhau.
Bất cứ thứ gì cản trở con đường sự nghiệp của họ, đều có thể vứt bỏ, kể cả gia đình.
Bố tôi là như vậy.
Phí Liệt, cũng không khác gì.
Dĩ nhiên, tôi là người có lỗi với gia đình trước.
Vậy nên tôi có thể hạ mình, cố gắng cầu xin họ tha thứ.
Nhưng với Phí Liệt, tôi chưa từng có lỗi.
Vậy nên tôi có thể rời đi mà không chút do dự.
“Ba, mẹ, anh trai, con và Kỳ Kỳ về thăm mọi người rồi đây.”
Tôi đứng bên ngoài căn biệt thự lớn, lớn tiếng gọi.
Khoảng sân yên ắng, không một ai đáp lại.
Tôi đặt những món quà mang về trước cổng, rồi dẫn Kỳ Kỳ rời đi.
Kỳ Kỳ hơi bất an, khẽ hỏi:
“Mẹ ơi, ông bà ngoại không thích con sao?”
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu con bé, cười nói:
“Không đâu, ông bà ngoại sẽ thích con, vì Kỳ Kỳ của mẹ rất ngoan mà.”
Kỳ Kỳ là bảo bối quý giá nhất của tôi.
Mỗi năm tôi đều đưa con về thăm nhà, nhưng lần nào cũng bị đuổi đi.
Tôi có lỗi, tôi xứng đáng bị xa lánh.
Nhưng Kỳ Kỳ thì không.
Con bé không làm sai điều gì cả.
Từ nay về sau, tôi sẽ không đưa con về đây nữa.
Trên đường đi, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Tôi bắt máy, và nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
“Doanh Doanh, em đưa Kỳ Kỳ đi đâu vậy? Chị An nói em rời đi hai ngày rồi.”
“Về quê.” Tôi trả lời ngắn gọn.
Mấy ngày trước, tôi đã chuẩn bị rất nhiều điều để nói với anh.
Tôi đã đợi anh gọi đến, để nói rõ ràng với anh mọi chuyện.
Nhưng bây giờ, tôi không muốn nói gì nữa.
Chúng tôi đã từng vô cùng thân thiết, có thể trò chuyện suốt đêm không biết chán.
Nhưng rồi dần dần, khi anh về nhà, chúng tôi chỉ có thể nói những câu khách sáo như: “Anh về rồi à?”
Nói vài câu về công việc, nói vài câu về con, rồi lặng im.
Có một bức tường vô hình dựng lên giữa chúng tôi.
Có người nói, khi khoảng cách giữa vợ chồng quá lớn, cuối cùng cũng sẽ chia tay.
Trước đây tôi không tin.
Nhưng bây giờ, tôi tin rồi.
Anh bước vào thế giới hào nhoáng, còn tôi vẫn giậm chân tại chỗ.
Dần dần, chúng tôi không còn tiếng nói chung nữa.
“Đi xa một chút cũng tốt.” Anh im lặng một lúc, rồi cẩn thận hỏi:
“Bao giờ em về?”
Tôi nhìn ra cửa sổ, giọng nói nhẹ bẫng:
“Em không về nữa.”
“Em không về nữa.”
Giọng tôi bình tĩnh đến mức ngay cả bản thân cũng phải bất ngờ.
Phí Liệt ở đầu dây bên kia sững sờ:
“Không về nữa?”
“Ừm.”
Tôi xoay đầu, nhìn ra ngoài cửa xe.
Mặt trời sắp lặn, những tòa nhà cao tầng cắt ngang ánh hoàng hôn, chia mặt trời làm đôi.
Cảnh tượng thật đẹp.
Nhìn xem, trên đời này, chẳng có gì là không thể chia cắt.
Chia cắt rồi, vẫn có thể đẹp như thế.
Tôi dựa vào ghế sau, giọng nói nhẹ bẫng:
“Phí Liệt, chúng ta chia tay rồi.
Sau này đừng đến tìm mẹ con em nữa.
Anh có thể tập trung vào sự nghiệp của mình.”
Bên kia rơi vào im lặng.
Tôi tiếp tục nói:
“Chỉ khi nào anh có thể để Kỳ Kỳ đường hoàng gọi anh là ‘bố’, lúc đó hãy đến gặp con bé.”
“Tất nhiên, em hy vọng anh không bao giờ đến gặp con nữa.
Để nó khỏi thắc mắc.”
Nói xong, tôi cúp máy, chặn số của anh.
10
Ngày hôm sau, tôi đưa Kỳ Kỳ đến thành phố S.
Trước đó, tôi đã gửi đơn ứng tuyển vào một tạp chí thời trang, chuyên chụp ảnh cho người mẫu.
Đơn xin việc tôi nộp kèm những bức ảnh tôi từng chụp cho Phí Liệt.
Thật buồn cười.
Suốt bao năm qua, ngoài anh ra, tôi chưa từng chụp ai.
Ngoại trừ những bức ảnh chân dung tại tiệm chụp hình, tôi chẳng có gì để làm portfolio.
Nhưng may mắn, tạp chí đã nhận tôi.
Thế là tôi chính thức trở thành một nhiếp ảnh gia thực thụ.
Một người được sáng tạo, chứ không phải chỉ bấm máy chụp ảnh thẻ.
Tôi thuê nhà, tìm trường mẫu giáo, đưa Kỳ Kỳ đi nhập học.
Con bé rất hiểu chuyện, nắm tay tôi nói:
“Mẹ cứ yên tâm đi làm nhé, con sẽ ngoan lắm.”
Tôi mắt đỏ hoe, ôm con vào lòng, dặn dò:
“Nhớ kỹ, ngoài mẹ ra, không được đi theo bất kỳ ai.”
Kỳ Kỳ nghiêng đầu, hỏi:
“Vậy còn chú Phí thì sao?”
Tôi im lặng một lúc, rồi khẽ nói:
“Chú ấy cũng không được.”
Tin đồn “Phí Liệt đã kết hôn” cuối cùng cũng lắng xuống.
Dù sao thì anh luôn cẩn thận, paparazzi không thể tìm ra bất kỳ bằng chứng nào.
Vài tấm ảnh bóng lưng mờ nhạt, chẳng thể chứng minh được gì.
Tôi xóa đi nhiều ứng dụng, tắt thông báo tin tức.
Từ nay, làng giải trí không còn liên quan đến tôi nữa.
Cuộc sống bỗng trở nên yên bình.
Không còn phải nơm nớp lo sợ bị chụp lén.
Không còn phải chờ đợi một người luôn thất hẹn.
Không còn phải bị mắc kẹt trong một cửa tiệm nhỏ, lặp đi lặp lại công việc tẻ nhạt.
Thật tốt biết bao.
Tôi không đến châu Phi chụp ảnh động vật nữa.
Dẫn theo con nhỏ, công việc đó không thực tế.
Nhưng tôi không ngại.
Tôi vui khi có thể ở bên con.
Những ngày đầu làm nhiếp ảnh, tôi chưa có thành tích, tiền lương ít ỏi.
Ngành này cạnh tranh khốc liệt, quan trọng nhất là quan hệ.
Có người giới thiệu, công việc sẽ suôn sẻ.
Không ai giới thiệu, chỉ có thể làm theo lịch tạp chí, kiếm được rất ít.
May mắn thay, tôi có tài chụp chân dung.
Dần dần, tôi có khách quen, bắt đầu nhận đơn riêng.
Tôi cũng nhận công việc tự do trên mạng, giá mỗi buổi chụp từ 200 nhanh chóng tăng lên 800.
Không thể so với những nhiếp ảnh gia nổi tiếng, nhưng đủ để nuôi con, đủ để mua cho Kỳ Kỳ những chiếc váy đẹp.
Sau đó, có một số nghệ sĩ nhỏ trong làng giải trí tìm đến tôi.
Họ không đủ tiền thuê nhiếp ảnh gia lớn, nên thử làm việc với tôi.
Tôi đối xử với ai cũng như nhau.
Dù là nghệ sĩ nổi tiếng hay thực tập sinh vô danh, tôi đều chụp bằng tất cả tâm huyết.
Không cần họ nói gì, tôi tự tìm ra góc đẹp nhất của họ, khoảnh khắc đẹp nhất của họ.
Tôi không đơn thuần chỉ chụp ảnh—tôi chụp với mục tiêu giúp họ nổi tiếng.
Nếu chụp chưa đạt, tôi sẽ bắt họ làm lại, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Họ vừa đau khổ, vừa thích thú.
Đặc biệt khi nhìn thấy thành phẩm, họ đều hào hứng đến sáng bừng cả mắt.
Nhìn thấy niềm vui của họ, tôi cũng cảm thấy mãn nguyện.