“Đứa bé trong bụng em là kết tinh tình yêu của chúng ta, sao anh nỡ lòng nào làm hại nó?!”

Thẩm Tuệ nước mắt như mưa, gương mặt tái nhợt trông vô cùng đáng thương.

Thế nhưng ánh mắt Tuỳ Thần nhìn cô ta không có chút dịu dàng nào.

Thay vào đó là một tia tàn nhẫn loé lên.

“Người tôi yêu chỉ có duy nhất một mình vợ tôi,Tần Dĩ Nam, từ đầu đến cuối chưa từng yêu cô!”

“Thẩm Tuệ, nói trắng ra nhé,nếu tôi không có tiền, không có công ty, không có địa vị, cô liệu có thèm nhìn tôi?”

“Chỉ có Dĩ Nam, là người đến bên tôi khi anh chưa có gì trong tay, cùng tôi đồng cam cộng khổ suốt mười năm!”

“Chính vì cô dụ dỗ tôi, khiến tôi mất đi đứa con, khiến Dĩ Nam ghê tởm tôi! Cô không đáng chết sao?”

“Còn nữa, cô lẳng lơ như vậy trên giường, ai biết cái thai trong bụng cô là của ai?!”

Tôi ngẩn ngơ nhìn người đàn ông trước mắt,cảm giác như đang lần đầu tiên gặp anh ta.

Sự dịu dàng và lịch thiệp từng có của anh ta giờ hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại ánh mắt hung ác, cái miệng độc địa, và hàm răng trắng nhởn như thú hoang sắp xé xác người khác.

Dòng bình luận hoàn toàn bùng nổ:

【Trời đất ơi! Nam chính làm sao lại thành ra như vậy? Vì muốn níu kéo nữ phụ mà định phá con của nữ chính sao?!】

【Nam chính bị điên rồi! Nữ chính chịu bao nhiêu khổ sở mà anh ta không thấy, giờ còn định giúp nữ phụ trả thù nữ chính?!】

【Tôi đã nói rồi, truyện này là truyện ngược mà. Chờ đến khi cái thai mất rồi, nam chính lại quay sang hối hận, rồi lại chạy theo nữ chính, lại bắt nữ phụ “đền con” cho hai người đó thôi.】

【Đừng nói về truyện nữa. Tôi chỉ muốn biết, liệu đứa con đầu tiên của nữ chính… có thể được sinh ra không.】

Tuy tôi thực sự hận Thẩm Tuệ… nhưng người đẩy tôi xuống cầu thang, kẻ khiến con tôi không còn,là Tuỳ Thần.

Oán có đầu, nợ có chủ.

Về phần Thẩm Tuệ, tôi không cần tự mình ra tay.

Dù vì mang thai mà cô ta có thể được hưởng án treo hoặc thi hành án ngoài trại giam, nhưng chuyện bồi thường là không thể tránh khỏi.

Bố mẹ và em trai cô ta đang làm nông dưới quê, chắc chắn sẽ không sẵn lòng gánh vác thay.

Tôi chỉ cần an tâm xử lý Tuỳ Thần là đủ.

Tôi lùi lại hai bước, kiên quyết lắc đầu:

“Tuỳ Thần, anh đừng phí công vô ích nữa. Dù anh làm gì, tôi cũng sẽ không từ bỏ chuyện ly hôn.”

“Cũng khuyên anh một câu: đừng tự tìm đường chết!”

Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, càng lúc càng bước nhanh, sợ rằng Tuỳ Thần lại chạy đến cản tôi.

Giờ tôi thật sự không còn hơi sức đâu để thảo luận tương lai với một kẻ điên.

Phía sau lưng tôi, là tiếng gào xé tim gan của Tuỳ Thần:

“Dĩ Nam, anh sai rồi! Đừng hận anh, đừng bỏ rơi anh mà!”

Tôi lên du thuyền, đến cảng Marseille. Mở điện thoại, tin nhắn từ khắp nơi tràn về như lũ.

Tôi vào khung trò chuyện với chị gái đầu tiên để báo bình an, vừa kịp đọc tin nhắn mới nhất của chị.

Tuỳ Thần bị bắt,rồi lại được thả.

Tôi lập tức liên hệ với luật sư để hỏi rõ tình hình.

Hoá ra, Tuỳ Thần thực sự đã tìm đến một phòng khám chui để tiêm thuốc phá thai cho Thẩm Tuệ.

Hắn nói:

“Con của Dĩ Nam không còn nữa, tại sao mày lại có quyền mang thai?”

“Lẽ ra tao phải đẩy mày xuống cầu thang rồi, nhưng nghĩ đến chuyện mày từng ngủ với tao, tao mới để mày chết nhanh một chút.”

Thẩm Tuệ đau đớn suốt mười tiếng, không giữ được đứa bé, lại còn bị nhiễm trùng nặng, vĩnh viễn không thể sinh con được nữa.

Cô ta báo cảnh sát.

Chị tôi uỷ quyền cho luật sư đến trại giam gặp Tuỳ Thần.

“Anh sống với Dĩ Nam mười năm, hẳn là hiểu tính con bé. Nó thà chết đứng chứ không chịu sống quỳ.

Giờ anh có chết ngay trước mặt nó, nó cũng sẽ không ngoảnh đầu lại.”

“Cho nên đừng làm những chuyện vô nghĩa nữa. Biết buông bỏ đúng lúc, biết đâu Dĩ Nam còn nhớ chút ơn nghĩa cũ.”

Tuỳ Thần bật khóc, khóc đến tê tái.

Vừa khóc vừa mắng mình ngu ngốc, chỉ vì không kiểm soát nổi dục vọng mà đánh mất một người vợ tuyệt vời như thế.

Vài ngày sau khi bình tĩnh lại, Tuỳ Thần nhờ người liên hệ với Thẩm Tuệ, hứa sẽ cưới cô ta.

Chính nhờ lời hứa đó mà anh ta có được giấy bãi nại từ Thẩm Tuệ.

Tuỳ Thần bị tuyên án 2 năm tù nhưng cho hưởng án treo, quản chế 3 năm, hiện đang quay về công ty kiểm kê tài sản.

Luật sư báo lại:

“Cô Tần, chồng cô đã đồng ý ly hôn. Cô có thể quay về rồi.”

12.

Tôi đến nhà giam thăm Thẩm Tuệ.

Tôi chỉ muốn xem,kết cục của một kẻ chen chân vào hôn nhân người khác sẽ ra sao.

Cô ta trông như già đi cả chục tuổi, nếp nhăn phủ kín gương mặt.

Bộ đồ tù nhân thô ráp rộng thùng thình, càng khiến thân hình gầy gò trở nên nhỏ bé, lạc lõng.

Thời gian hồi phục sau phá thai đã kết thúc, vì không có sự bãi nại của tôi, lại không có tiền bồi thường, nên cô ta bị tuyên án thực tế 3 năm tù.

Thấy tôi đến, cô ta vô cùng kích động.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap