Nếu không có tấm kính dày ngăn cách, tôi e là cô ta đã xông vào đánh tôi rồi.

“Tần Dĩ Nam, cô đắc ý lắm đúng không?!”

“Con tôi không còn, tôi cũng không thể mang thai nữa. Nhưng cô có nghĩ tới không,Tuỳ Thần đồng ý cưới tôi rồi đấy!”

“Cô khởi kiện ly hôn, chặn số, xoá liên lạc… chẳng phải để ngăn anh ấy quay lại tìm tôi sao?”

“Giờ thì hay rồi, làm quá rồi chứ gì,Tuỳ Thần chuẩn bị ly hôn với cô rồi!”

Cô ta bật cười ha hả, cười mãi cho đến khi phát hiện tôi chẳng hề có vẻ gì buồn bã, thậm chí chẳng buồn nhíu mày.

“Cô thật sự… không còn yêu Tuỳ Thần nữa à?”

Tôi gật đầu.

“Rác rưởi, tôi không cần. Cô muốn nhặt thì cứ lấy.”

Một buổi sáng nắng đẹp, tôi và Tuỳ Thần cùng đến cục dân chính.

Anh ta đã bán hết cổ phần, chuyển toàn bộ tài sản sang tên tôi, ra đi tay trắng.

Anh ta nói xin lỗi tôi, và đây là tất cả những gì có thể bù đắp cho tôi.

Tôi hỏi:

“Sau này anh sống bằng gì?”

Anh cười gượng:

“Chạy đơn giao hàng cũng được, làm bảo vệ cũng không sao. Chỉ cần em sống tốt, anh yên tâm rồi.”

Có vẻ như anh ta lại trở về dáng vẻ dịu dàng ngày trước

Nhưng tôi không cần nữa.

Tôi không hề do dự, toàn bộ tiền bạc tôi đều nhận,vì đó vốn là những gì tôi đáng được nhận.

Tuỳ Thần nói với giọng nhỏ đi:

“Anh đã hứa sẽ cưới cô ấy.”

Ngập ngừng một chút, thấy tôi không có phản ứng gì, anh cười cay đắng:

“Người như anh và cô ta, xứng đáng giam chặt cùng nhau suốt đời.”

“Dĩ Nam, lúc bị giam, anh mơ thấy em mang thai bảy tháng thì sinh non. Em vì cứu đứa bé mà mất mạng.”

“Anh sợ lắm, ôm thi thể em mà phát điên. Tỉnh lại, anh thật sự mừng… mừng vì đó chỉ là mơ… mừng vì em vẫn còn sống, vẫn sống tốt.”

Tôi mỉm cười ngẩng đầu. Trên đỉnh đầu anh, dòng bình luận đã ít đi hẳn.

【Nam chính đã giao hết tài sản cho nữ phụ, không thể tái khởi nghiệp nữa sao? Vậy thì còn cho nữ chính tương lai kiểu gì?】

【A… thì ra là cái kết như vậy… bỏ truyện, bỏ truyện!】

【Truyện gì mà rác thế này, kết thúc lãng xẹt!】

Sau vài dòng “bỏ truyện” trôi qua, dòng bình luận hoàn toàn biến mất.

Tựa như mọi uất nghẹn và áp lực đều tan biến.

Tôi vẫy tay chào Tuỳ Thần:

“Đến đây thôi nhé.”

Trong ánh mắt tuyệt vọng của anh ta, tôi xoay người,dứt khoát mà kiêu hãnh.

(Toàn văn hoàn)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap