Khi đang tranh cãi kịch liệt, một dòng bình luận đột nhiên in đậm, thậm chí tôi còn cảm nhận được sự phấn khích của nó.
【Nữ chính được thả rồi! Cô ấy được tại ngoại rồi! Hoá ra là vì… mang thai! Nữ chính có thai rồi! Đứa con đầu tiên giữa nữ chính và nam chính, tương lai sẽ lên bảng xếp hạng Forbes!】
Cùng lúc đó, điện thoại của Tuỳ Thần rung lên.
Tôi không nghe thấy đầu bên kia nói gì, nhưng ánh mắt Tuỳ Thần dần sáng lên.
Sự phấn khích của anh ta hiện rõ trên nét mặt, khiến tôi bất giác trào dâng một cảm giác căm hận không thể diễn tả bằng lời.
Tuỳ Thần nóng lòng muốn rời đi, anh ta ấn vai tôi, trịnh trọng hứa hẹn:
“Chờ anh nhé, anh sẽ nhanh chóng giải quyết xong mọi chuyện!”
“Lần này, anh chắc chắn sẽ khiến em tha thứ cho anh!”
Nhìn bóng dáng vội vã rời đi của anh ta, tôi bỗng bật cười.
Suýt nữa thì tôi đã bị sự “chân thành” của anh ta làm lay động rồi… chỉ suýt nữa thôi.
Làm sao tôi có thể tin anh ta thật sự hối cải?
Những lời anh nói ở tòa, chẳng qua là diễn kịch lừa bịp mà thôi.
Từ khoảnh khắc anh phản bội cuộc hôn nhân này, tất cả những gì anh ta nói đều là giả dối!
Anh ta chẳng phải từng nói mơ thấy đứa trẻ sao?
Giờ thì tốt rồi,Thẩm Tuệ giúp anh ta “toại nguyện” rồi đó.
Chỉ là, tôi chưa chết, con tôi chưa ra đời.
Ngoài ra, cuộc sống của Tuỳ Thần vẫn y hệt như kịch bản bình luận từng nói: quay trở lại quỹ đạo cũ.
Mười năm tôi bên cạnh anh ta, giúp anh có được tất cả, còn bản thân thì chỉ nhận lại một cuộc hôn nhân tan vỡ và đầy vết thương.
Vì sao?
Dựa vào đâu?!
Tôi liên hệ với một quỹ đầu tư uy tín, bán hết số cổ phần thuộc về mình.
Sau đó, tôi nộp đơn yêu cầu tòa án niêm phong tài sản.
Tài khoản bị đóng băng,giờ thì Tuỳ Thần muốn động đến số tiền lớn cũng đành bó tay.
Tôi đã nghĩ thông suốt rồi: nếu mất một khoản tiền có thể giúp tôi cắt đứt với Tuỳ Thần, thì cũng đáng.
Quỹ đầu tư rất lạc quan về triển vọng công ty, ngỏ ý mua cổ phần với giá cao.
Kết quả là tôi không những không lỗ, mà còn lời một khoản không nhỏ.
11.
Sau khi lệnh phong toả tài sản có hiệu lực, Tuỳ Thần bắt đầu điên cuồng liên lạc với tôi.
Trong điện thoại, anh ta gào lên:
“Tần Dĩ Nam! Anh đã nói là sẽ khiến em hài lòng, sao em vẫn không tin?!”
“Chỉ là một người phụ nữ ấm giường thôi, có gì to tát đâu? Em làm ầm lên như thế để ai cũng biết, có đáng không?”
“Em nhìn xem, đàn ông trên thương trường có ai sạch sẽ? Vợ của bọn họ, ai chẳng mắt nhắm mắt mở?”
“Sao người ta làm được, còn em thì không?”
Sau khi trút hết cơn giận, anh ta lại đổi giọng xin lỗi:
“Dĩ Nam, anh vừa rồi quá kích động, là anh sai. Nhưng anh đã chân thành xin lỗi em rồi, còn hứa sẽ không bao giờ lên giường với người phụ nữ khác nữa, sao em vẫn không chịu buông tha?”
Sự giằng co lặp đi lặp lại này khiến tôi vô cùng mệt mỏi.
Tôi đăng ký một tour du lịch nước ngoài, định trong thời gian ly thân sẽ chữa lành tổn thương tâm lý.
Nhìn cái kiểu chết cũng không chịu ký đơn ly hôn kia, tôi biết nửa năm sau còn một trận chiến gay go chờ mình.
Hai ngày trước khi tôi chuẩn bị xuất ngoại, Tuỳ Thần tìm đến tôi.
Anh ta vốn là người rất chú trọng hình tượng, thế mà giờ đây râu ria lởm chởm, cổ áo còn dính vết cà phê.
Nhếch nhác, tàn tạ
Tôi chợt nghĩ, có lẽ là do anh ta đang chăm sóc cho Thẩm Tuệ đang mang thai chăng?
Nghĩ đến đây, tôi khẽ nhếch môi cười lạnh.
Đúng là tình yêu đích thực, đến cả thói quen cũng có thể thay đổi vì cô ta.
Tuỳ Thần hớn hở như điên:
“Anh thật sự đã nghĩ ra cách rồi! Nhất định sẽ khiến chúng ta quay lại với nhau!”
Tôi không hiểu nổi anh ta lấy đâu ra tự tin nghĩ rằng chúng tôi còn có thể quay lại.
Tôi định vòng qua để rời đi, thì anh ta kéo Thẩm Tuệ từ trong xe ra.
Tôi mở to mắt.
Thẩm Tuệ trông rất tiều tuỵ, gầy rộc đi trông thấy.
Và động tác kéo cô ta của Tuỳ Thần… có thể nói là thô bạo.
Thật sự không giống cách một người đàn ông đối xử với người mình yêu.
Tôi cau mày, không nói gì, muốn xem họ định giở trò gì.
Tuỳ Thần giữ chặt Thẩm Tuệ đang vùng vẫy muốn thoát, vội vàng nói với tôi:
“Em cứ nhất định đòi ly hôn, chẳng phải vì cô ta khiến em sảy thai sao?”
“Vậy thì phá cái thai trong bụng cô ta đi, xem như là đền mạng cho con của chúng ta!”
“Chỉ cần con của cô ta không còn, em sẽ quay lại bên anh, đúng không?”
Tôi thực sự nghĩ Tuỳ Thần đã điên rồi.
Có lẽ Thẩm Tuệ cũng nghĩ vậy, cô ta đờ người ra vài giây, rồi vùng vẫy hét lên:
“Tuỳ Thần! Anh không thể đối xử với em như vậy!”
“Hồi đó là chính anh nói yêu em, nói em trẻ trung xinh đẹp hơn vợ anh, nói anh sẽ ly hôn để cưới em, em mới đồng ý lên giường với anh!”