“Chú Triệu Khắc của con điều tra thành tích con cũng chỉ để bảo vệ mẹ, tránh mẹ bị liên lụy. Làm vậy sai sao?”

“Hơn nữa, con không phải vẫn ổn sao? Chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ thôi.”

“Tiểu Vũ, con là máu thịt rơi ra từ người mẹ, tại sao chưa bao giờ chịu đặt mình vào vị trí của mẹ để suy nghĩ chứ?”

Tôi siết chặt nắm tay: “Khúc tổng, khả năng đảo trắng thay đen của bà đúng là vô địch thiên hạ.”

“Lúc trước là ba tôi ép bà chia tay với Triệu Khắc chắc? Bà lợi dụng cha tôi xong, lại biến ông ấy thành kẻ phá vỡ mối tình si của bà à?”

“Còn nói tôi bây giờ vẫn ổn? Tôi bị bà vứt vào cái trường cấp ba tồi tàn ấy, phải nỗ lực gấp mười lần người thường mới có được thành tích hôm nay. Mấy người có tư cách gì để nghi ngờ tôi?”

Mẹ tôi cắn môi: “Tiểu Vũ, là mẹ sai, mẹ xin lỗi. Mẹ hứa từ nay sẽ tốt với con gấp ngàn vạn lần. Chỉ xin con… rút lại đơn tố cáo được không?”

Tôi vô cảm nhìn bà ta: “Khúc Vân, tôi không chấp nhận lời xin lỗi của bà. Cũng sẽ không rút đơn. Bà chết tâm đi.”

Mặt bà ta lập tức lạnh xuống, đẩy tôi xuống xe: “Trần Tiểu Vũ, mày tưởng tao leo được đến vị trí này là ăn không ngồi rồi chắc?”

“Muốn kéo tao xuống? Vậy xem mày có bản lĩnh đó không!”

Tôi quay lưng, đẩy xe giữa ánh hoàng hôn rực rỡ.

Một nhà ba người các người, tôi sẽ không tha cho bất kỳ ai!

9.

Nhiều ngày trôi qua, những lần tôi tố cáo, báo án đều không có tiến triển gì rõ rệt. E rằng mẹ tôi đã dùng thủ đoạn để đè xuống mọi chuyện.

Giờ nếu tôi liều lĩnh tung tin tiêu cực về bà ta lên mạng, rất có thể sẽ bị xóa bài với lý do “phát ngôn sai sự thật”.

Vì thế tôi quyết định đi đường vòng để cứu cục diện.

Mấy ngày trước vừa công bố điểm thi đại học, trọng tâm lưu lượng toàn quốc đều đổ dồn vào thí sinh.

Tôi thức trắng đêm, viết một bài truyền thông mới mang tên “Học sinh đầu tiên của ngôi trường tệ nhất Giang Thành đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại”.

Trong bài, tôi kể chi tiết ba năm cấp ba của mình, đăng hàng loạt ảnh tôi làm bài đến ba, bốn giờ sáng, ảnh núi đề thi chồng chất và những cuốn sổ ghi chép dày cộm.

Chỉ sau một đêm, bài viết của tôi bùng nổ trên toàn mạng.

Cư dân mạng thi nhau bàn tán về chú “chim phượng hoàng bay lên từ bùn lầy” đã vươn lên nhờ chính nỗ lực bản thân, tôi.

Họ gọi tôi là “Anh chàng truyền cảm hứng”.

Lưu lượng đã có, tôi bắt đầu bước tiếp theo: tố cáo trên mạng việc thủ khoa khối Tự nhiên tỉnh, Triệu Văn Huyên, đã thuê người thi hộ kỳ thi đại học, đồng thời đăng đàn vạch trần Chủ tịch Tập đoàn Trần thị, Khúc Vân là kẻ đứng sau chống lưng.

Tôi còn tung ra bảng thành tích ba năm cấp ba của Triệu Văn Huyên, thảm hại như đống phân chó, tổng điểm chưa bao giờ vượt quá 150.

Lập tức dấy lên làn sóng phẫn nộ, đặc biệt từ học sinh lớp 12 và phụ huynh.

“Nói là thành tích thường ngày không quyết định tất cả thì đúng, nhưng với điểm như cục phân thế kia mà vẫn đậu thủ khoa đại học, chẳng phải là sự sỉ nhục cho nỗ lực của con tôi sao?”

“Chuẩn! Trên đời có thiên tài, nhưng không có chuyện thiên tài ‘tỉnh lại’ đúng lúc thi đại học đâu!”

“Người ta nói thân chính chẳng sợ bóng nghiêng, vàng thật không sợ lửa thử!”

“Bây giờ bắt người ta phải lên mạng cầu cứu, chứng tỏ địa phương không trông cậy được rồi. Mong tỉnh lập tổ điều tra!”

“Mong tỉnh lập tổ điều tra!”

Sự việc lan truyền quá nhanh, đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của họ, khiến mẹ tôi và đồng bọn trở tay không kịp.

Mẹ tôi nổi trận lôi đình gọi điện đến:

“Trần Tiểu Vũ, mày là đồ vong ân bội nghĩa! Tao sinh ra mày mà mày lại giơ dao đâm vào mẹ ruột mình!”

“Tao nguyền rủa mày chết yểu như cha mày, không được chết yên lành!”

Tôi không hiểu, phải độc ác đến mức nào một người mẹ mới có thể thốt ra câu nguyền rủa con ruột mình “chết không toàn thây”.

Nhưng tôi biết, ngày bà ta bị trừng phạt bởi công lý không còn xa nữa.

“Khúc Vân, bà bị tình nghi gian lận thi cử, lạm dụng chức quyền. Mời bà đi theo chúng tôi một chuyến.”

Tiếng còng tay vang lên từ đầu dây bên kia.

Tổ điều tra của tỉnh đã nhanh chóng khống chế mẹ tôi.

“Tôi bị oan! Tôi bị hãm hại!”

“Khúc Vân, hy vọng lát nữa đối mặt với chứng cứ bà vẫn nói được câu đó!”

Mẹ tôi im bặt. Có lẽ là thừa nhận.

Nhưng với hiểu biết của tôi về bà, chắc chắn bà chỉ oán Triệu Khắc, oán ông ta rót gió bên gối khiến bà cùng cha con ông ta bước lên con thuyền chết.

Nhưng mặc kệ thế nào, từ lúc bà bị dẫn ra khỏi văn phòng với còng tay trên người, cái danh “nữ chủ tịch truyền cảm hứng” từng được tung hô không ngớt, giờ đây đã thành trò cười cho thiên hạ.

Triệu Văn Huyên, cưỡi chiếc mô tô phân khối lớn mà mẹ tôi tặng, né tránh sự truy bắt của cảnh sát, tìm đến tận cửa nhà tôi.

Hắn đập cửa ầm ầm:

“Trần Tiểu Vũ! Tao chọc gì mày? Tại sao mày lại phải phá nát đời tao như vậy?!”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap