CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/dua-con-khong-cui-dau/chuong-1-dua-con-khong-cui-dau/
“Mấy anh cảnh sát, nhìn đi! Tôi đường đường là một chủ tịch tập đoàn, mà lại có đứa con không có giáo dục, không có phẩm chất như vậy, thật khiến tôi cảm thấy nhục nhã không để đâu cho hết!”
“Trần Hải Bình đâu? Hôm nay tôi nhất định phải gọi ông ta tới đồn cảnh sát, để ông ta biết mình đã thất bại như thế nào trong việc dạy dỗ con!”
“Khúc Vân, tôi nên nói bà ngây thơ hay ngu ngốc đây?”
“Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần là cha tôi đã mất rồi, vậy mà bà cứ tin vào mấy lời đường mật của tình cũ!”
“Nếu ông nội tôi biết mình từng đề bạt một người như bà làm chủ tịch, chắc ông trong mộ cũng không nhắm mắt nổi.”
Tôi giơ thẳng giấy chứng tử, giấy hỏa táng và giấy mai táng tạt thẳng vào mặt bà ta.
“Mở to mắt mà nhìn đi! Cha tôi, Trần Hải Bình, đã mất từ tám ngày trước, cũng là ngày tôi gọi điện cầu xin bà đến thăm ông ấy lần cuối.”
“Hôm nay tôi đến là để hủy hộ khẩu. Nếu bà còn không tin, có thể nhờ các anh cảnh sát kiểm tra kỹ giúp.”
Mẹ tôi sững sờ.
“Chính miệng chú Triệu Khắc của mày nói là hai cha con mày đang giả vờ đáng thương, chú ấy còn tận mắt thấy cha mày làm thủ tục xuất viện đưa may về nhà mà!”
“Thật à? Vậy ông ta giải thích sao về chuyện tự tay vứt hộp tro cốt của cha tôi vào thùng rác?”
“Không thể nào! Triệu Khắc không thể làm chuyện bỉ ổi như vậy!”
“Muốn xem camera không? Video rõ nét, từng khung hình đều ghi lại cảnh gã cặn bã đó ra tay!”
Mẹ tôi quay sang hỏi cảnh sát: “Anh cảnh sát, Trần Hải Bình thật sự đã chết rồi sao?”
“Dựa theo những giấy tờ này, có thể xác định hoàn toàn rồi.”
Mẹ tôi đờ đẫn, ngồi xổm xuống trước mặt tôi: “Tiểu Vũ, những ngày qua… con sống một mình như thế nào?”
Tôi giật lại giấy tờ từ tay bà ta: “Tôi đi hủy hộ khẩu. Còn nữa, đừng chạm vào tôi.”
8.
Sau khi hoàn tất việc hủy hộ khẩu cho cha, tôi hỏi cảnh sát về tiến triển vụ án tố cáo mẹ tôi và Triệu Văn Huyên gian lận kỳ thi đại học.
Cảnh sát bảo chưa tìm được chứng cứ xác thực, nên chưa thể kết luận.
Tôi và Triệu Văn Huyên thi ở cùng phòng, nhưng người ngồi tại chỗ của hắn lúc đó dù trông khá giống, nhưng hoàn toàn không phải là hắn.
Hơn nữa, theo lời thầy giáo từng dạy chúng tôi, thành tích học tập của Triệu Văn Huyên rất kém, luôn thuộc hạng bét.
Một con cá chép muốn hóa rồng thì phải có nền tảng vững vàng, thực lực thật sự.
Mà Triệu Văn Huyên, rõ ràng không hề có.
Cảnh sát chỉ nói: “Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra.”
Tôi thở dài, xem ra vẫn phải nghĩ cách khác thôi.
Vừa rời khỏi đồn cảnh sát, cửa một chiếc xe buýt đen bên đường bật mở.
Mẹ tôi đi tới: “Tiểu Vũ, con đi lại khó khăn, mẹ đưa con về.”
“Không cần. Khoảng thời gian đau đớn nhất tôi còn tự mình vượt qua được, giờ cần gì ai chăm sóc.”
“Tiểu Vũ, mẹ thật sự không biết ba con đã nguy kịch đến mức đó… Lúc đó mẹ thật sự rất bận, không thể đi được.”
“Bận thì bà quay video gửi cho tôi cũng được, tôi chắc chắn sẽ đến.”
“Thật sao? Quay video thì được gì? Con không phải vẫn cho rằng chúng tôi diễn kịch, muốn lấy lòng thương hại sao? Dù gì trong mắt con, chúng tôi vốn dĩ đã là những kẻ nói dối rồi mà.”
“Tôi đói rồi, không rảnh tán gẫu với Cục trưởng.”
Mẹ tôi đẩy sau lưng ghế: “Tiểu Vũ, mẹ biết gần đây có tiệm hải sản rất ngon, lâu rồi mẹ con mình chưa ăn cùng nhau, vừa ăn vừa trò chuyện, hâm nóng tình cảm mẹ con, được không?”
Tôi thực sự cạn lời.
“Chân tôi bị thương đang phải dùng thuốc, kiêng hải sản.”
“Vậy ăn lẩu nhé? Giới trẻ các con đều thích ăn lẩu mà.”
“Cũng phải kiêng đồ cay luôn.”
“Vậy mẹ mua nguyên liệu về nhà nấu món con thích nhất, sườn hầm củ sen.”
“Khúc tổng, chắc bà nhớ nhầm rồi, tôi chưa từng ăn củ sen.”
“Bà tránh ra đi, tôi muốn về nhà.”
Bà ta hơi lúng túng vuốt tóc, rồi bất chấp tôi phản đối, ra lệnh cho người khiêng tôi lên xe.
“Tiểu Vũ, mẹ có thể không chăm sóc con bao năm, nhưng giờ nhìn con thế này, mẹ sao yên tâm để con sống một mình chứ?”
“Chú Triệu Khắc của con đặc biệt dặn dò, bảo mẹ đón con về ở cùng một thời gian để tiện chăm sóc. Ông ấy còn nói con và Văn Huyên đậu cùng trường đại học, khi gần khai giảng thì đưa hai đứa đi nhập học cùng.”
Thấy tôi không đáp, nụ cười trên mặt mẹ tôi vụt tắt, thay vào đó là vẻ đáng thương.
“Tiểu Vũ, mẹ xin con cho mẹ một cơ hội bù đắp, được không?”
Tôi nhìn bộ dạng khép nép đó của bà ta, chỉ thấy đầy tính toán.
Trước đây khi còn sống ở nhà tôi, bà ta mấy khi chịu cúi đầu?
Dù đúng hay sai, cuối cùng người xuống nước vẫn là cha tôi và tôi, phải dỗ bà, phải làm bà vừa lòng.
Đáng thương thay, cha tôi dốc hết tình yêu cho một người phụ nữ không đáng.
“Khúc tổng, bà đừng phí nước mắt nữa, tôi không phải Triệu Khắc, không biết thương hương tiếc ngọc đâu.”
“Tiểu Vũ, con ghét mẹ chỉ vì mẹ từng bỏ rơi con và ba con sao? Nhưng mẹ chỉ là theo đuổi hạnh phúc của mình thôi, như vậy sai sao?”