Tôi đứng sau cửa sắt chống trộm, lạnh lùng đáp:

“Năm đó mày nói với mẹ mày là không muốn thấy tao ở Trường Nhất Trung, tao mở mắt ra đã bị ép chuyển tới cái trường cấp ba rách nát đó… Khi đó tao cũng rất muốn hỏi: tại sao mày lại muốn phá hủy đời tao?”

“Phì! Khúc Vân chẳng qua chỉ là món đồ chơi của ba tao! Loại đàn bà như bà ta làm gì xứng đáng làm mẹ tao?”

“Từ khi bà ta xuất hiện, lấy danh nghĩa vì tốt cho tao, ép tao học thêm hết lớp này đến lớp khác, đến chút thời gian riêng tao cũng không có.”

“Tao chỉ muốn chơi game, đá bóng, mà cũng bị nói là không ra gì. Nhưng tao vốn dĩ là gỗ mục, chẳng muốn được tạc thành ngọc. Tất cả là do bà ta áp đặt!”

“Tao chưa từng nghĩ tới chuyện thi hộ. Nhưng bà ta cứ ép, nói tao mà thi điểm thấp sẽ làm mất mặt bà ta.”

“Bây giờ mày tố cáo rồi, tương lai tao coi như tiêu rồi!”

Hắn gào lên, giận dữ đến phát cuồng:

“Cả đời tao bị mẹ con mày phá nát rồi! Hôm nay tao phải giết chết mày!”

Hắn điên cuồng đạp cửa, như thể định phá tung nó rồi xông vào giết tôi thật.

Lúc này, chuông báo động dưới lầu vang lên.

Triệu Văn Huyên vốn là đứa trẻ con, lập tức hoảng loạn.

Hắn tháo chạy bằng cầu thang thoát hiểm.

Tối hôm đó, mạng xã hội lan truyền hai đoạn video:

Video thứ nhất: Một thiếu niên cưỡi mô tô phân khối lớn lao qua lan can bờ đê, rơi xuống sông. Khi được vớt lên, đã không còn dấu hiệu sinh tồn. Nạn nhân nghi là Triệu Văn Huyên, kẻ bị tố cáo thi hộ trong vụ bê bối đại học Giang Thành.

Video thứ hai: Một người đàn ông trung niên lao đến bờ sông, gào khóc như hóa dại. Ngay sau đó, ông ta rút dao tự đâm vào tim mình. Dù được cấp cứu nhưng không qua khỏi, chết tại chỗ.

10.

Dưới áp lực dư luận quá lớn, cảnh sát đã nhanh chóng phá án bằng các biện pháp kỹ thuật: người ngồi ở chỗ của Triệu Văn Huyên trong phòng thi hôm đó đúng là kẻ khác.

Tên tội phạm thi hộ đã bị bắt trong thời gian ngắn.

Tổ điều tra ngay trong ngày đã công bố kết quả điều tra: Khúc Vân biết pháp mà phạm, phạm tội tổ chức gian lận thi cử, bị phạt 5 năm tù, hoãn thi hành án 8 năm.

Hai nghi phạm còn lại đã tử vong, nên không truy cứu trách nhiệm hình sự.

Trên mạng ngập tràn không khí vui mừng.

Mọi chuyện ở Giang Thành coi như đã khép lại, vết thương ở chân tôi cũng đã hồi phục gần như hoàn toàn.

Đến ngày hẹn, tôi đến bệnh viện tháo bó bột, và thử bước vài bước.

Dù bước đi vẫn còn hơi cứng nhắc, như thể thân thể chưa hoàn toàn điều khiển được tứ chi, nhưng bác sĩ bảo hồi phục rất tốt, chỉ là do lâu ngày không vận động mà thôi.

Lúc sắp rời đi, bác sĩ gọi tôi lại:

“Hôm đó tôi đã biết cậu không thể nào gian lận được.”

“Chàng trai trẻ, tương lai rất sáng! Cố lên nhé!”

Tôi nở nụ cười rạng rỡ với ông.

Một người xa lạ còn có thể lựa chọn tin tôi.

Vậy mà Khúc Vân, mẹ tôi, lại không tin.

Đúng là nực cười.

Trước khi nhập học ở Thanh Hoa, Bắc Đại, tôi đến nhà tù một chuyến.

Không vì bà, chỉ là đến lấy lại căn nhà mà năm xưa bà ta tặng cho Triệu Khắc.

Vừa thấy tôi, mắt bà ta sáng lên:

“Tiểu Vũ, con đến thăm mẹ đúng không?”

“Mẹ kể với các chị em trong này rằng con trai mẹ đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại, ai cũng ngưỡng mộ hết! Tiểu Vũ, con đúng là niềm kiêu hãnh của mẹ!”

“Đợi mẹ ra tù rồi…”

Tôi lạnh lùng ngắt lời bà, chặt đứt toàn bộ ảo tưởng.

“Tôi chỉ đến để bà ký giấy chuyển nhượng căn nhà đó lại.”

“Chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ từ lâu rồi, cũng mong bà từ nay đừng nhận tôi là con nữa. Có người mẹ như bà, tôi chẳng thể ngẩng đầu sống nổi đâu.”

Nụ cười trên mặt bà ta biến mất.

Tay run run ký vào bản hợp đồng, rồi khẽ hỏi:

“Tiểu Vũ… phải làm sao con mới tha thứ cho mẹ?”

“Trừ phi ba tôi sống lại.”

Người chết thì không thể sống lại.

Nên tôi, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho bà ta.

Rời khỏi trại giam, mới hay trời vừa mưa xong.

Không khí sau mưa trong lành lạ thường.

Tôi tham lam hít lấy từng ngụm không khí, lúc này mới nhận ra, đã bao lâu rồi tôi không được hít thở một cách nhẹ nhõm như vậy.

Tôi mang theo một quả bóng đến mộ cha.

“Ba à, ngày mai con sẽ vào đại học rồi, sau này không thường xuyên đến thăm ba được nữa.”

“Quả bóng này là quà sinh nhật năm mười tuổi ba tặng con. Nếu bên kia buồn quá thì ba cứ đá chơi nhé.”

Vừa dứt lời, quả bóng trước bia mộ nhẹ nhàng bật lên.

Như thể ba đang chơi rất vui vậy.

[Toàn văn hoàn tất.]

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap