Ta nhìn cô đào trong tạo hình thỏ tinh,

hát rằng nàng vừa gặp thư sinh liền không thể rời mắt,

tâm hồn bay lạc,

tim đập thình thịch như bệnh lạ.

Thổ Địa nói:

“Ngốc tử, con đã sinh tà niệm, là yêu người phàm rồi.”

Khoảnh khắc ấy, ta như hóa thành thỏ tinh.

Còn thư sinh kia… lại mang gương mặt của Tạ Vân Gián.

Lúc ấy ta mới hiểu,

thì ra… ta đã yêu ngài.

Khi Tạ Vân Gián mở mắt nhìn ta,

ánh mắt phức tạp, như có ngàn điều muốn nói.

Cuối cùng, chỉ cất giọng khàn khàn hỏi một câu:

“Vì sao… nàng trở về?”

Ngài hôn mê quá lâu,

nên giọng cũng khô khốc đứt quãng.

Ta đem mọi xúc cảm chôn kín trong lòng,

chỉ đắc ý khoe với ngài:

“Ngài coi thường ta rồi, sao ta lại không nhận ra nét chữ của ngài chứ?”

Ngài cười lặng, ánh mắt rơi lên cổ tay ta:

“Ngốc thật.”

Giọng ngài không hề giấu nổi sự xót xa.

Ta không đáp.

Khi ta vào phủ, Tạ Vân Gián chỉ còn sống được hai năm.

Ngài đã sắp xếp hậu sự cho tất cả mọi người,

chỉ là… chưa từng nghĩ cho bản thân.

Từng ngày trôi qua,

ngài dần khỏe lại.

Hôm ấy trời quang nắng ấm,

ngài nói:

“An Lạc, ta không giận nàng.”

Ban đầu ta không hiểu.

Mãi đến khi nhớ lại lời mình nói khi trao cổ,

mặt liền đỏ bừng.

Một niềm vui to lớn trào dâng,

khiến ta nghẹn ngào chẳng nói nên lời.

23.

Sau khi tỉnh lại, Thẩm Thiếu Xuyên nới lỏng cổ áo, tim nhói lên một cách mơ hồ.

Trông khắp căn nhà trống rỗng không một bóng người, lòng hắn bất giác bực bội.

Chỉ mới rời đi mấy năm, sao lại sinh ra tính khí?

Nàng trước đây đâu phải như vậy.

Vừa rồi hắn đã sủng hạnh nàng,

lại còn nới lời, bảo sẽ giữ nàng bên cạnh.

Nàng rốt cuộc giận dỗi vì điều gì?

Hắn đưa tay chạm vào vết thương nhỏ nơi ngực,

chân mày chau lại, trống rỗng,

cứ như vừa đánh mất điều gì đó.

Nhưng hắn cũng chẳng buồn nghĩ thêm.

Sắp tới hắn sẽ thành thân, cưới một tiểu thư xuất thân cao quý,

người mà hắn thực lòng muốn cưới.

Thế nhưng, lúc vén khăn che mặt,

trong đầu hắn lại vô thức hiện lên gương mặt của A Tứ.

Nàng ngây ngốc,

nhưng khi trông thấy hắn, đôi mắt đen láy liền sáng rực lên.

Thẩm Thiếu Xuyên tự thấy bản thân như gặp phải ma quỷ.

Một dược nô, sao lại khiến hắn bận tâm?

Đối với hắn, A Tứ không khác gì mèo chó.

Vui thì dỗ dành,

không vui thì bỏ mặc.

Dù gì, hắn cũng là chủ nhân của nàng.

Tân nương lỡ bị kim đâm,

máu nhỏ vài giọt liền khóc thút thít.

Tiếng khóc khiến người ta phát phiền.

Thẩm Thiếu Xuyên lại bất giác nghĩ đến cổ tay đầy sẹo của A Tứ,

vết cũ chưa lành, vết mới đã thêm.

Nàng chảy bao nhiêu máu cũng chẳng hề rên một tiếng.

Hắn dỗ dành nàng rằng:

“Ăn đường thì không đau nữa”,

vậy mà nàng thật sự tin.

Đúng là… ngu ngốc.

Hắn nghĩ, nếu lần sau nàng quay lại,

ngoan ngoãn hơn một chút,

hắn sẽ để nàng vào phủ làm thiếp cũng không sao.

24.

Ta và Tạ Vân Gián thành thân rồi.

Trở thành phu thê thực sự.

Ngày thành hôn ấy, ta cười suốt, không thể ngừng vui mừng.

Khi khăn voan được vén lên,

trong đôi mắt xinh đẹp của Tạ Vân Gián,

ta nhìn thấy niềm hạnh phúc rõ ràng.

Ban đầu, ta không biết thế nào mới là một đôi phu thê bình thường.

Làm thế nào mới là một thê tử tốt.

Sách viết rằng, nữ tử phải hiền lương, dịu dàng.

Nhưng ta lại là một người tham lam.

Tạ Vân Gián là ánh trăng cao cao nơi trời,

ta tham đến độ muốn giấu ngài cho riêng mình,

không để ai thấy.

Thế nhưng Tạ Vân Gián lại lắc đầu:

“An Lạc, ta không tốt như nàng tưởng. Ta cũng có lòng tham.”

Ngài khiêm tốn quá mức.

Ngài nhìn ta không rời, nghiêm túc nói:

“An Lạc, chờ thêm ít ngày nữa, ta sẽ từ quan, đưa nàng đi khắp nơi, có được không?”

Tạ Vân Gián là đại quan, công việc bận rộn.

Bệnh trước kia phần lớn là do lao lực mà ra.

Ngài nói:

“An Lạc cho ta cơ hội sống lại,

mạng này… nên là của nàng.”

Nhưng chưa kịp rời khỏi kinh thành,

ta đã phát hiện mình… bị bệnh.

Buồn ngủ, nôn ói, không hề có dấu hiệu gì báo trước.

Ta khóc, nói lời trăn trối với Tạ Vân Gián:

“Ta không thể cùng chàng sống trọn kiếp rồi…

chàng… có thể đừng cưới người khác không?”

Ngài hoảng hốt, vội vàng đáp ứng, liên tục hỏi ta bị sao.

Khi ta kể rõ triệu chứng,

ngài liền nhíu mày.

Mãi đến khi Lâm thúc buột miệng nói ra:

“An Lạc không bệnh… là mang thai rồi.”

Tạ Vân Gián lập tức ngẩn người.

25.

Người ta nói, mang thai như bước một chân vào Quỷ Môn Quan.

Nhưng vì có đồng tâm cổ,

nên khi sinh Bảo Châu, ta không chịu mấy đau đớn.

Tạ Vân Gián thì hoảng đến mất hồn.

Bảo Châu là một tiểu cô nương vô cùng khả ái,

rất giống ta.

Ngoan ngoãn, lanh lợi.

Con bé cùng chúng ta chu du khắp nơi.

Khi đến Giang Nam,

ta từng giận Tạ Vân Gián vì chuyện năm đó,

chỉ vào con thuyền giữa hồ mà trách:

“Hồi ấy chàng nói sẽ đưa ta du hồ,

vậy mà lại đóng cửa không ra.”

Ý ta nói đến lần ngài phát bệnh.

Tạ Vân Gián tự biết mình sai,

chỉ biết hạ mình dỗ dành.

Khó khăn lắm mới dỗ được ta thì Bảo Châu mất tích.

Chúng ta đều hoảng loạn,

chạy khắp nơi tìm.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap