19.
Ta đẩy một bát đầy máu tới trước mặt hắn.
Thẩm Thiếu Xuyên liếc mắt, gật đầu như đã hiểu:
“A Tứ, ngoan đi, đừng giở trò nữa.”
Trên mặt hắn là nụ cười đầy thú vị,
nhìn ta tỉ mỉ băng bó vết thương cho bản thân.
“Hồi trước ngươi không câu nệ như thế.”
Ta cúi đầu, không đáp.
Tạ Vân Gián không thích ta tự làm tổn thương mình.
Nếu để lại sẹo, ngài lại buồn lòng.
Thẩm Thiếu Xuyên bước đến phía sau,
đặt tay lên vai ta,
ngón cái vuốt ve vùng da mềm nơi cổ ta.
“A Tứ, ngươi không còn nghe lời như trước nữa.”
Ta tránh tay hắn, nghiêm túc đáp:
“Giờ ta tên là An Lạc.”
Hắn bật cười chẳng để tâm, ánh mắt lại rơi lên môi ta:
“Những chuyện cũ ta có thể bỏ qua,
chỉ cần ngươi khiến ta vui, muốn gì cũng được.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn:
“Thật chứ?”
Thẩm thiếu ghé sát tai ta, giọng ám muội:
“Đương nhiên.”
Cổ trùng ta từng cho, chỉ khi chủ nhân cho phép,
nó mới chịu ngoan ngoãn rời khỏi thân thể.
Thẩm Thiếu Xuyên kéo ta vào lòng,
cúi đầu hít nhẹ nơi cổ ta.
“A Tứ, ta hứa với ngươi,
tuy không thể cưới ngươi,
nhưng vẫn có thể giữ ngươi bên cạnh hầu hạ…”
Chưa kịp nói hết câu,
ta đã đánh ngất hắn.
Ba năm qua, ta đọc không ít sách,
đủ mọi thể loại.
Thẩm Thiếu Xuyên định làm gì,
ta sao có thể không rõ.
Trong mắt hắn, ta chỉ là món đồ chơi hắn có thể tùy ý chiếm lấy.
Tạ Vân Gián từng dạy ta:
Dù người đời khinh rẻ ta đến đâu,
ta cũng không được tự khinh rẻ chính mình.
20.
Bệnh của Tạ Vân Gián không thể trì hoãn thêm nữa.
Ta thúc chết ba con ngựa, ngày đêm không nghỉ,
chỉ trong bảy ngày đã gấp rút quay về kinh thành.
Trong phủ vắng lặng,
trên mặt mỗi người đều là nỗi buồn nặng trĩu, tang thương.
Trái tim ta như rơi xuống đáy cốc,
chân mềm nhũn.
Một đoạn đường ngắn, ta vừa đi vừa ngã.
Trong viện của Tạ Vân Gián, nhiều người đang bận rộn.
Cảnh tượng không khác gì mỗi lần ngài phát bệnh.
Chỉ là lần này, áp lực như đè nén cả bầu không khí.
Trong phòng, còn vẳng tiếng nức nở khe khẽ.
Ta run rẩy đưa tay, dốc hết sức lực đẩy cửa bước vào.
Tạ Vân Gián nằm yên trên giường, không hề nhúc nhích.
Trong phòng hỗn tạp mùi máu tanh và thuốc đắng.
Lâm thúc gục bên mép giường, khóc đến không thành tiếng.
Ta run run đưa tay, khẽ thăm dò hơi thở ngài.
Rất yếu… gần như không còn.
Ta bảo Lâm thúc ra ngoài trước, ta có cách cứu ngài.
Người từng tựa ánh trăng kia, giờ nằm trên giường,
không còn vẻ phong lưu ngày thường.
Có lẽ cảm nhận được có người đến gần,
mí mắt ngài khẽ động, song vẫn không mở mắt.
Ta nhẹ nhàng vuốt mắt ngài, dịu giọng thì thầm:
“Đừng sợ… An Lạc đến cứu ngài rồi. Tạ Vân Gián… ngài sẽ sống.”
Ta đặt con cổ trùng lên tim ngài.
Đồng tâm cổ, chỉ khi cả hai cùng một lòng,
nó mới nhận chủ.
Năm xưa ta đưa nó cho Thẩm Thiếu Xuyên,
trong lòng ta chỉ mong hắn sống.
Bây giờ cũng vậy.
Thế nhưng… cổ trùng không hề động đậy.
21.
Tạ Vân Gián không có chí sống.
Ta run rẩy, không ngừng cầu khấn:
“Tạ Vân Gián… ta xin ngài… hãy sống đi… ta xin ngài…”
Nhưng mạch đập ngài càng lúc càng yếu,
đến mức ta không còn cảm nhận được.
Nước mắt ta rơi ào ạt,
lồng ngực đau như bị dao xoáy loạn.
“Tạ Vân Gián… sống được không?
Đừng giận ta nữa…
ta sẽ không bao giờ làm tổn thương bản thân nữa.
Ngài mở mắt nhìn ta đi…
ta còn rất nhiều lời chưa nói…
Ta chưa kịp bảo ngài, ta thích ngài,
muốn ở bên ngài cả đời,
muốn cùng ngài làm phu thê.”
“Tạ Vân Gián… ngài xem…
ta bây giờ thật tham lam biết bao.
Nếu ngài giận thì cứ mắng ta như trước, được không?”
Con cổ trùng bỗng khẽ nhúc nhích râu.
Ta vội kéo áo ngài xuống, để lộ lồng ngực trắng nhợt.
Cổ trùng chầm chậm chuyển động thân thể,
men theo vết rạch nhỏ ở ngực mà chui vào.
Theo từng chuyển động của cổ trùng,
những đường gân đen xám dưới da dần dần biến mất.
Ta không dám quấy nhiễu,
chỉ lặng lẽ đợi bên cạnh.
Cổ trùng trong cơ thể Tạ Vân Gián là mẫu cổ.
Khi nó thức tỉnh, tử cổ trong tim ta cũng rung động theo.
Nhịp tim yếu ớt,
từng chút một khôi phục.
Một tiếng, rồi lại một tiếng.
Cho đến khi, hai trái tim đập cùng một nhịp.
Môi Tạ Vân Gián khẽ mấp máy.
Ta ghé sát lại, nghe thấy ngài nói:
“An Lạc… không tham lam chút nào cả.”
22.
Kẻ si dại không hiểu tình yêu.
Trong những đêm dài tim đập rộn ràng,
ta cứ mãi tự hỏi, rốt cuộc đây là loại bệnh gì?
Cho đến một ngày, ta xem một vở hí khúc.
Kịch bản rất tầm thường,
vậy mà ta xem đến nhập thần.
Chuyện kể về một tiểu yêu yêu phải thư sinh.
Lúc đầu, nàng ta chưa phải yêu, chỉ là một con thỏ.
Thư sinh cứu nàng khỏi bẫy rập,
đem về nhà nuôi như thú cưng.
Ngày ngày nghe thư sinh đọc sách,
con thỏ dần thông linh, hóa thành mỹ nhân.
Đến khi thư sinh gặp nguy hiểm,
nàng đã cứu chàng.
Người và yêu khác biệt,
nhưng thỏ tinh lại muốn gả cho thư sinh.
Muốn làm vợ chàng,
muốn cùng chàng trọn kiếp trăm năm.