CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/dong-tam-duoc-no/chuong-1-dong-tam-duoc-no/

Phòng của Tạ Vân Gián vẫn đóng chặt, không có động tĩnh gì.

Ta lấy hết dũng khí, gõ mạnh lên cửa.

“Tạ Vân Gián, ta sắp đi rồi. Thiếu gia đến đón. Ngài không tiễn ta sao?”

Bên trong vẫn im lặng như tờ.

Ta cắn môi, cố nuốt chua xót nơi ngực,

lên xe ngựa rời khỏi phủ.

16.

Ngựa lóc cóc đưa ta về Giang Nam.

Vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng gọi:

“A Tứ?”

Quay đầu, thấy ngay gương mặt quen thuộc của thiếu gia.

Thiếu gia đưa ta đến một căn nhà cũ,

dặn ta không được tự ý ra ngoài.

Giọng hắn vẫn nhẹ nhàng như trước:

“A Tứ, giúp ta thêm lần nữa nhé.”

Trên bàn đã sẵn bát sứ trắng và dao nhọn.

Thiếu gia nhìn ta hồi lâu, bỗng bật cười:

“Đúng là phong thủy đất kinh khác biệt thật. A Tứ giờ trông chẳng giống khi xưa nữa,

trông như tiểu thư nhà quyền quý vậy.”

Ta cúi đầu, nhìn cổ tay trắng nõn, mịn màng.

Dược nô thì có sẹo là lẽ thường.

Ta vốn chẳng để tâm.

Chỉ là… Tạ Vân Gián ngày nào cũng bôi thuốc cho ta,

nên mới dưỡng được làn da thế này.

Cũng nhờ vậy, mà mỗi khi ta lén cắt máu,

ngài đều phát hiện.

Thấy ta mãi không ra tay,

thiếu gia thở dài, nắm lấy tay ta:

“Sao lại nhát gan thế? Không phải chuyện này đã quá quen rồi sao?”

Khi hắn định rời đi, ta khẽ gọi:

“Thiếu gia.”

Hắn cau mày, vẻ mặt như không kiên nhẫn:

“Còn chuyện gì nữa?”

Ta hỏi:

“Chúng ta… vẫn là bạn chứ?”

Hắn khẽ bật cười, trả lời mà như chẳng đáp:

“A Tứ, ta sắp thành thân rồi. Lấy thiên kim nhà Thái Thú.”

Tạ Vân Gián đã dạy ta rất nhiều.

Ta giờ cũng hiểu được hàm ý trong câu nói ấy.

Thiếu gia là người quyền quý,

vợ hắn sẽ là khuê nữ cao môn.

Mà ta, chỉ là dược nô thấp hèn.

Khác biệt quá xa.

Sao có thể… làm bạn?

17.

Lần sau thiếu gia đến, ta không còn chủ động rút máu nữa.

Hắn tỏ vẻ không hài lòng:

“A Tứ, ngoan một chút, đừng khiến ta nổi giận.”

Ta chỉ điềm tĩnh nhìn hắn.

Thiếu gia như sực nhớ ra điều gì, giọng cũng dịu lại:

“Ngươi biết ta sắp thành thân, tuy không thể đưa ngươi vào phủ, nhưng ta sẽ thường xuyên đến thăm.”

Ta lắc đầu:

“Ta không cần thứ đó.”

Rút từ trong ngực ra bức thư của hắn:

“Vị hôn thê của ngươi từng rơi xuống nước khi còn nhỏ, thương tổn nguyên khí, khó sinh con. Tìm hết danh y khắp nơi đều không chữa được.”

Thiếu gia nheo mắt, nâng cằm ta lên:

“Ngươi đang uy hiếp ta sao? A Tứ, đừng được đằng chân lân đằng đầu. Ngươi phải hiểu rõ thân phận của mình.”

Một dược nô như ta, dù chỉ làm thiếp cho thiếu gia cũng đã là trèo cao.

Nhưng từ đầu đến cuối, ta chưa từng nghĩ đến chuyện được ở bên hắn.

Câu hỏi năm xưa ấy, chỉ là muốn cho bản thân ngây dại thuở đó một lời giải đáp.

Rõ ràng, trong mắt thiếu gia, ta chỉ là một dược nô, không tính là người.

Hắn nói muốn làm bạn với ta,

nhưng chẳng khác gì một đứa trẻ nói muốn chơi với mèo chó.

Ta hất tay hắn ra:

“Ta vốn muốn cùng ngươi thương lượng cho đàng hoàng.”

Hắn hừ lạnh khinh thường:

“Ta không bao giờ lấy ngươi, đừng ôm mộng nữa.”

“Ta đã nói rồi, ta không cần thứ đó.”

Thiếu gia cười nhạt:

“Vậy ngươi còn muốn gì? Ngươi tới Giang Nam chẳng phải cũng vì thư ta sao?”

Ta quả thật đến vì một bức thư,

nhưng không phải vì hắn.

Lá thư đó, là của Tạ Vân Gián.

Người sắp chết, là chàng.

18.

Thân thể của Tạ Vân Gián vốn dĩ đã chẳng tốt.

Cũng chưa bao giờ thực sự khá lên.

Trước kia ta không hiểu, vì sao ngài lại không muốn uống máu của ta.

Vì sao ngài giận dữ mỗi lần ta rút máu.

Khái niệm dược nô rút máu trị bệnh đã in hằn trong xương tủy ta.

Mãi đến khi ta biết đọc, biết viết,

được thấy thế giới bên ngoài viện,

ta mới hiểu, ngài là đang xót thương ta.

Không phải thứ xót thương nam nữ,

mà là sự xót thương giữa một con người với một sinh mệnh từng chịu quá nhiều khổ nạn.

Ngài không muốn nuôi sống bản thân bằng máu thịt của ta.

Cho dù người kia chỉ là một dược nô thấp hèn.

Ta muốn ngài sống.

A Tứ là dược nô, là cái xác bị lập trình để tuân lệnh.

An Lạc là người, là kẻ biết hỷ nộ, biết đau buồn.

Tạ Vân Gián đã ban cho thân xác dược nô kia máu thịt và linh hồn.

Cho ta một cơ hội sống thứ hai.

Ta phải cứu ngài, nhất định phải cứu ngài.

Thế nên, ta lập tức chạy đến Giang Nam.

Trên người Thẩm Thiếu Xuyên có thuốc có thể cứu mạng ngài.

Tất cả dược nô từng cùng ta sống trong Dược cốc đều đã chết.

Hàng ngàn thứ độc được nhồi nhét,

sống sót chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Ta lẽ ra cũng nên bị ném ra bãi tha ma như bao người khác.

Nhưng ta vận khí tốt,

khi đã hấp hối, một đôi côn trùng chui vào miệng ta.

Đó là đồng tâm cổ.

Thẩm Thiếu Xuyên cũng từng cận kề cái chết.

Máu của dược nô quá mạnh mẽ, thân thể yếu ớt của hắn không thể tiếp nhận nổi.

Ta đưa cho hắn một con đồng tâm cổ.

Vì hắn từng nói:

“Chúng ta là bạn.”

Đồng tâm cổ kéo dài mạng sống cho hắn,

khiến hắn có thể tiếp nhận máu của ta một cách ôn hòa.

Cũng nhờ vậy, chỉ trong tám năm, hắn mới khỏi bệnh.

Mà nay, vì Tạ Vân Gián,

ta muốn, thu lại cổ trùng ấy.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap