Lại vô tình gặp phải Thẩm Thiếu Xuyên.

Mùi máu trong người hắn vẫn phảng phất mùi thuốc.

Hắn lên tiếng:

“Ta…”

nói rồi đưa viên mứt đường ra trước mặt ta.

Ánh mắt mang theo vẻ lấy lòng:

“A Tứ, ăn đường nhé.”

Ta còn đang lo cho Bảo Châu,

quay đầu bỏ đi.

Nhưng hắn lại kéo lấy vạt áo ta:

“A Tứ… nàng thật sự không cần ta nữa sao?”

Không biết từ lúc nào, Bảo Châu đã đứng bên cạnh,

ngón tay nhỏ xíu chỉ vào hắn:

“A nương, hắn là ai vậy?”

Ta bế Bảo Châu lên, khẽ trách:

“Bảo Châu, đừng chạy lung tung.”

Bảo Châu bĩu môi, tỏ vẻ ấm ức.

Nước mắt ngân ngấn nơi khóe mắt, thật đáng thương.

Ta dỗ con bé, hứa tối sẽ mua đèn hoa đăng, xem phun lửa.

Bảo Châu mới chịu thôi.

Thẩm Thiếu Xuyên lại kích động nắm chặt tay ta,

ánh mắt đỏ hoe nhìn Bảo Châu:

“A Tứ… con bé là con ta phải không?”

Ta còn chưa kịp trả lời,

hắn đã bị người kéo ra xa.

Tạ Vân Gián lạnh lùng nhìn hắn,

giễu cợt:

“Ta tuy thân thể không khỏe… nhưng không phải không thể.”

Thẩm Thiếu Xuyên thẫn thờ nhìn chúng ta,

muốn nói điều gì đó,

lại bị Tạ Vân Gián chắn trước, không cho hắn bước tới.

Ta bình thản nhìn hắn:

“Giữa ta và ngươi, chưa từng có gì.

Đó chỉ là do ngươi tự tưởng tượng mà thôi.”

Ta không nói dối.

Khi rút đồng tâm cổ, sẽ có một đoạn ảo giác ngắn ngủi.

Ta không ngờ, ảo giác của hắn… lại ghê tởm đến thế.

Tạ Vân Gián lộ vẻ không vui,

ta biết ngài là đang đau lòng cho ta.

Ta nhẹ nhàng lắc đầu trấn an ngài.

Hắn, không sống được bao lâu nữa.

Ta rời đi khi ấy,

đã để lại cho hắn một bát máu,

Chính là phần hắn định tặng cho vị hôn thê của mình.

Tạ Vân Gián ôm lấy Bảo Châu từ tay ta,

nắm tay ta thật chặt:

“Được rồi, đừng để tâm đến những kẻ chẳng liên quan.”

Ta khẽ siết lại tay ngài, nắm thật chặt.

(HẾT)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap