Nhóm lửa, đun nước, nhào bột, nêm nếm…

Tất cả đều thành thục như nước chảy mây trôi.

Chẳng bao lâu sau, ta đã mang ra một đĩa bánh sữa phô mai bốc khói nghi ngút.

“Tiểu hầu gia, mời dùng.”

Hắn nắm lấy tay ta, ánh mắt ôn nhu như nước mùa xuân.

“Gọi ta là A Cẩn đi.”

Ta đỏ mặt cúi đầu, khe khẽ gọi: “A Cẩn.”

Hắn cười sảng khoái, cầm lấy bánh ăn liền mấy miếng.

“Có nàng bên cạnh, thật tốt…”

Lời còn chưa dứt, giọng nói bỗng nghẹn lại.

Trước mắt ta, hắn ôm lấy cổ họng, hoảng hốt thở dốc, thân mình chao đảo rồi ngã lăn ra đất.

“Chuyện… chuyện gì vậy…”

Nhìn hắn nằm đau đớn quằn quại dưới đất, ta lạnh nhạt mở miệng:

“Trong bánh sữa ta bỏ bột hoa trúc đào. Chắc nhiều năm qua, ngài vẫn không biết mình dị ứng với trúc đào, phải không?”

Vệ Cẩn từ nhỏ đã có bệnh cũ, mỗi khi xuân về đều phát tác, lúc nặng lúc nhẹ.

Bao đại phu đến khám vẫn không rõ nguyên do, chỉ dặn phải cẩn thận điều dưỡng.

Sau khi ta vào phủ hầu hạ, mới phát hiện mỗi lần hoa trúc đào trong viện nở, bệnh hắn lại tái phát.

Một lần nọ, có đại phu đến chẩn bệnh, ta lén hỏi dò, ông lập tức biến sắc, bịt chặt miệng ta:

“Chuyện này cô nương phải mang theo xuống mồ. Nếu để người Vệ phủ biết, tính mạng khó toàn.”

Lúc đó, ta chẳng hiểu vì sao.

Sau này mới hiểu ra, nếu để Thái phu nhân biết ta nắm giữ tử huyệt chí mạng của chủ tử, điều đầu tiên bà làm là giết người diệt khẩu.

Chủ nhân tôn quý như vàng ngọc, sao có thể để một tiện tỳ biết được điểm yếu chí mạng?

Bao nhiêu năm qua, ta luôn nhẫn nhịn, chưa từng hé nửa lời.

Cho đến hôm nay, thấy trong viện nở đầy hoa trúc đào, ta liền hái lấy, nghiền thành bột, bỏ vào bánh điểm tâm.

Dưới đất, Vệ Cẩn mặt đỏ bừng, ngực phập phồng như sóng cồn, càng lúc càng đau đớn.

Ta chẳng buồn ngoái đầu, quay người rời khỏi.

Ta phải đi tìm Tạ Tuyết Lam.

Phải báo cho chàng biết, sáng mai sẽ có biến.

Ta không biết cưỡi ngựa, chỉ có thể lần theo ký ức mà chạy bộ về kinh thành.

Thời gian trôi nhanh như nước, phía đông trời đã bắt đầu rạng sáng.

Khi ta dốc hết sức lực trở về, trước cổng thành đã là một bãi chiến trường đẫm máu.

Đầy đất là thi thể và vết máu, toàn là thị vệ trong cung qua trang phục.

Tim ta như bị xé toạc, cắn răng giẫm lên xác chết, chạy thẳng về phủ chưởng ấn.

Vừa chạy vừa gào:

“Tạ Tuyết Lam! Ngài ở đâu! Tạ Tuyết Lam!”

Đang chạy, bất chợt có người từ phía sau kéo mạnh ta lại, ôm chặt vào lòng.

“Đừng sợ, ta ở đây.”

Cả người ta run lên, nước mắt cố kìm nén suốt đêm như vỡ đê trào ra.

Ta ôm lấy chàng thật chặt, giọng nghẹn ngào:

“Chạy mau! Hoàng hậu và thái tử muốn hại ngài!”

Chàng cúi đầu, nhẹ nhàng nói:

“Ta biết. Nhưng mọi chuyện… đã kết thúc rồi. Vân Châu, từ giờ trở đi, ta chính là… Tạ Lam.”

Tạ Tuyết Lam. Tạ Lam.

Thật tốt quá rồi…

Ta thở ra một hơi thật dài.

Dây thần kinh căng cứng suốt một đêm cuối cùng cũng buông lỏng.

Ta mềm nhũn ngã vào lòng chàng, lần nữa rơi vào hắc ám vô tận.

12

Giấc ngủ này kéo dài tựa thiên thu, khi ta tỉnh lại, mọi chuyện đều đã an bài.

Hoàng đế xưa kia mê muội, một lòng truy cầu trường sinh bất lão.

Không chỉ xây cung điện xa hoa, đài tìm tiên linh tinh, mà còn hao tổn quốc khố, phái người vượt biển tìm thuốc trường sinh.

Triều đình lẫn dân gian đều oán than dậy đất.

Còn Tạ Tuyết Lam, vốn là hậu nhân của tiền triều, từ nhỏ đã ẩn danh mai tích.

Khi trưởng thành, chàng giấu thân phận nhập cung, bước lên quyền cao chức trọng, lại kết giao nhiều trung thần hoài niệm cựu triều.

Cuối cùng, trong một cuộc chính biến, đăng cơ xưng đế.

Chàng có lòng nhân từ, không tru sát tận gốc hoàng tộc.

Phần lớn đều bị giáng làm dân thường, tự mình kiếm sống.

Chỉ duy nhất công chúa Đan Dương, bị phát vãng biên ải làm nô.

Ngày rời kinh, công chúa khóc lóc không ngừng, gần như ngất lịm.

Ta vừa dùng cơm, vừa nghe cung nữ bên cạnh kể lại từng chút, từng chút một.

Đang nghe say mê, cửa phòng bị đẩy ra.

Một bóng người mặc long bào sắc vàng tươi bước vào, mọi người lập tức quỳ rạp.

Ta vội vã đứng dậy, định hành lễ, thì bị một bàn tay dịu dàng đỡ lấy.

“Nơi này vẫn giống phủ chưởng ấn năm xưa, không cần nhiều quy củ đến vậy.”

Ta ngơ ngác nhìn người trước mặt,

Vẫn là Tạ Tuyết Lam với đôi mắt như họa, nụ cười ôn nhu quen thuộc.

Nhưng long bào trên người và vương miện trên đầu lại nhắc ta rằng, mọi chuyện đã khác xưa.

Ta cúi đầu, khe khẽ nói:

“Bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, lễ nghĩa không thể thiếu.”

Gương mặt chàng thoáng buồn, khẽ mỉm cười như có chút cô quạnh.

“Vân Châu, nàng có thể ở lại hoàng cung không? Giống như trước kia… giúp ta quản lý ngôi nhà này.”

Giống như trước kia?

Nhưng đây là hoàng cung, còn chàng là đế vương, người tôn quý nhất thiên hạ. Rồi sẽ có tam cung lục viện, mỹ nhân hàng trăm.

Còn ta, có đức có tài gì, lại dám vọng tưởng quản hậu cung?

Lòng đắng ngắt, ta khẽ lắc đầu.

“Thần thiếp thân phận thấp hèn, ngu dốt bất tài, không dám cũng không muốn ở lại cung lâu dài. Cầu xin bệ hạ khai ân, cho phép thần thiếp rời đi.”

Bàn tay đang nắm lấy tay ta khẽ run.

Chàng khàn giọng hỏi:

“Là không dám… hay không muốn?”

Ta ngẩn người, cố lấy dũng khí, từng chữ từng chữ cất lên:

“Không dám, cũng không muốn.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap