Ta mơ hồ cảm thấy, trong lòng hắn giấu rất nhiều bí mật.

Nhưng dù có bao nghi vấn, ta vẫn không thể nào thốt nên lời.

10

Sau Thượng Nguyên, Tạ Tuyết Lam lại bận rộn trở lại.

Vệ Cẩn và công chúa Đan Dương sắp thành thân.

Dù Hoàng thượng vẫn chẳng đoái hoài việc gì, nhưng Đan Dương là trưởng nữ, hôn sự của nàng tuyệt đối không thể sơ suất trước triều đình.

Ngày mai đã là ngày cử hành hôn lễ, vậy mà Tạ Tuyết Lam vẫn chưa về phủ.

Chàng đã mấy ngày liền không trở lại.

Ta mang phần canh đêm chuẩn bị sẵn chia cho đám người hầu trong phủ, sau đó định nghỉ ngơi.

Vừa đẩy cửa phòng ngủ, một bóng đen bỗng từ trong bóng tối lao tới, bịt miệng ta, đẩy mạnh ta vào góc tường.

“Vân Châu, là ta.”

Giọng nói quen thuộc đến run rẩy.

“Ngày mai ngươi thành thân rồi, còn đến đây làm gì?”

Trong bóng tối, Vệ Cẩn ôm chặt lấy ta, giọng hạ xuống thật thấp:

“Hôn lễ chỉ là cái cớ. Trong đoàn đưa dâu ngày mai, đã bố trí sẵn Ngự Lâm Quân, chỉ đợi trời sáng là sẽ bắt trọn phe Tạ Tuyết Lam.

“Hoàng hậu và Thái tử đã điều tra rõ, Tạ Tuyết Lam vốn tên Tạ Lam, là tàn dư tiền triều, bao năm nay ẩn mình trong cung, âm mưu tạo phản.

“Đây là tội liên luỵ đến diệt cửu tộc! Vân Châu, ta không thể nhìn nàng bị cuốn vào. Đêm nay, ta sẽ đưa nàng rời đi.”

Nói xong, không cho ta kịp phản kháng, hắn giáng mạnh một chưởng vào gáy ta.

Đau đớn đến hoa mắt chóng mặt, ta lập tức hôn mê bất tỉnh.

Không biết đã trôi qua bao lâu, khi mơ màng tỉnh lại, ta phát hiện mình đang nằm trên lưng ngựa.

Phía sau, Vệ Cẩn ôm lấy ta bằng một tay, tay còn lại ghì chặt dây cương, thúc ngựa phi như bay.

Chạy rất lâu, cuối cùng dừng lại trước một viện nhỏ vắng vẻ.

Khi bế ta xuống ngựa, thấy ta đã tỉnh, hắn mỉm cười ôn nhu:

“Vân Châu, ta biết nàng không muốn trở về Vệ phủ chịu ấm ức. Sau này, cứ an tâm ở nơi này.

“Ta đặc biệt chuẩn bị viện này cho nàng, trong ngoài đều bày biện theo sở thích của nàng.”

Nhìn viện này, lòng ta lạnh lẽo đến cùng cực.

“Tiểu hầu gia định để ta làm ngoại thất bí mật sao?”

“Không phải đâu! Tuyệt đối không phải!”

Hắn vội lắc đầu, luống cuống giải thích:

“Vân Châu, từ năm mười lăm tuổi nàng đã theo ta, bao nhiêu năm nay, trong lòng ta… nàng chẳng khác gì thê tử.

“Nhưng thân phận ta và nàng cách biệt, ta không thể cưới nàng, lại sợ nàng bị ức hiếp, nên mới muốn giữ nàng ở nơi này.”

Vừa nói, vừa nâng mặt ta lên, ánh mắt đắm say dịu dàng chưa từng có:

“Đừng rời xa ta nữa, Vân Châu. Từ khi nàng đi, ta mới hiểu… ta yêu nàng biết bao.”

Ta mỉm cười nhạt, gạt tay hắn ra, lùi khỏi vòng tay ấy.

“Vệ Cẩn, ta đã không danh không phận theo ngài năm năm, bao nhiêu mỉa mai khinh rẻ trong phủ, ngài thực sự chưa từng nghe qua sao?

“Với thân phận ngài, chỉ cần một lần công khai đứng ra bảo vệ ta, là đủ bịt miệng người đời. Nhưng ngài đã từng làm chưa?

“Tại quân doanh nơi biên ải, ngài hành hạ ta suốt một đêm, khiến âm thanh truyền khắp trại. Ngài có từng bận tâm đến danh tiết của ta?

“Và đứa bé ấy… chỉ vì một câu ‘đừng khiến ta khó xử’, mà đã không còn nữa. Ngài từng nghĩ tới, nó cũng là huyết mạch của ngài chưa?”

Những câu hỏi không ngừng dội xuống, khiến hắn hoàn toàn bối rối.

Hắn vụng về muốn nắm tay ta.

“Ta đã từng muốn cho nàng danh phận, nhưng mẹ ta luôn ngăn cản. Lần ở quân doanh… vì có người muốn cưới nàng, ta phát điên vì ghen nên mất lý trí… còn đứa bé, đứa bé…”

Tất cả lời biện bạch đều yếu ớt vô lực.

Ta không muốn nghe nữa, xoay người rời đi.

Hắn lập tức kéo mạnh ta lại, ôm chặt vào lòng, vòng tay run rẩy siết chặt lấy eo ta.

“Ta biết ta sai rồi, Vân Châu, đừng bỏ ta. Chờ sau khi tiêu diệt Tạ Tuyết Lam vào sáng mai, ta sẽ dâng tấu từ hôn, cả đời này chỉ giữ một mình nàng, được không?”

Sáng mai tiêu diệt Tạ Tuyết Lam…

Trong đầu ta lại hiện lên gương mặt xinh đẹp dịu dàng kia.

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, ta hít sâu một hơi.

“Được. Chỉ cần ngài từ hôn, ta sẽ không đi nữa.”

Mắt Vệ Cẩn lập tức sáng bừng vui mừng, giọng nghẹn ngào:

“Vân Châu, ta biết mà, nàng không nỡ bỏ ta.”

11

Vệ Cẩn dẫn ta vào viện.

Từ từng bụi cỏ ngọn cây trong sân, đến cách bài trí trong phòng, quả nhiên đều giống hệt nơi ta từng ở trước kia.

Ngay cả căn bếp nhỏ mà ta thường dùng để nấu thuốc, nấu canh cho hắn, cũng được dựng lại y nguyên.

Ta nhìn từng thứ một, bất giác bật cười.

“Vân Châu, cuối cùng nàng cũng chịu cười với ta rồi.”

Vệ Cẩn rạng rỡ như nắng xuân, khẽ vuốt lấy mái tóc dài rối tung của ta.

“Từ nay về sau, chúng ta cứ ở đây, cùng nhau đến đầu bạc răng long.”

Ta khẽ gật đầu, xoay người bước vào bếp.

“Đi lâu như vậy, không biết tiểu hầu gia có nhớ mùi vị canh của Vân Châu không.”

“Sao lại không nhớ!”

Hắn liền tiến lại gần, cằm khẽ tựa lên đầu ta, nhẹ nhàng cọ cọ.

“Đến trong mộng còn thèm nhớ đây này.”

“Vậy tiểu hầu gia chờ một lát, Vân Châu đi làm ngay.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap