CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/doi-nang-quay-lai/chuong-1-doi-nang-quay-lai/
Nghe đến đây, ký ức xưa chậm rãi ùa về.
Năm ấy, ta mới được thái phu nhân chỉ định hầu hạ Vệ Cẩn.
Đêm ấy ân ái xong, hắn ôm ta trong lòng, khẽ nói muốn đưa ta đi dạo chợ đêm Thượng Nguyên.
Từ khi đến kinh thành, ta chưa từng ra phố, thấy gì cũng lạ lẫm thích thú.
Hắn mua cho ta một chiếc đèn lồng thêu vân tường, tay xách đèn, tay dắt ta đi dạo khắp phố.
Bỗng nhiên, một làn hương bay tới.
Ta hỏi: “Thơm quá, ở đâu đang làm điểm tâm vậy?”
“Ta biết chỗ mua, Vân Châu chờ ta ở đây nhé.”
Hắn nhét đèn lồng vào tay ta, rồi quay người lao vào dòng người tấp nập…
9
“Vân Châu, nàng nhớ ra chưa?”
Thấy ta ngẩn người, hắn mỉm cười, hàng mi dài cong vút khẽ chớp động.
“Đến giờ ta vẫn còn nhớ rõ, hôm ấy nàng cười rạng rỡ đến chừng nào.”
Ta nhìn nụ cười ngập tràn hoài niệm và vui mừng trên gương mặt hắn, chỉ thản nhiên đáp:
“Hôm đó, tiểu hầu gia đi mua điểm tâm, nhưng mãi chẳng quay lại. Vân Châu hoang mang đợi mãi không thấy người, vừa sợ vừa lo, lảo đảo chạy về phủ gọi người.
“Sau đó mới hay, tiểu hầu gia trên đường mua điểm tâm lại bị kéo đi uống rượu.
“Tối đó, ngài say bí tỉ, được người đưa về. Còn Vân Châu thì bị thái phu nhân trách phạt, bắt quỳ suốt một đêm, lòng bàn tay bị đánh đến máu me đầm đìa, sưng như ổ bánh bao.”
“Cái gì cơ?”
Nụ cười trên môi Vệ Cẩn đông cứng lại, ánh mắt bối rối.
“Ta… ta thật sự không hề biết chuyện ấy.”
“Dĩ nhiên là tiểu hầu gia không biết,” ta bình thản nói, “vì hôm sau khi tỉnh rượu, ngài liền vội vã đến Giang Nam tìm tranh chữ cho công chúa Đan Dương, đến khi quay về cũng đã một tháng sau.”
Hắn khựng người, như đang cố nhớ lại chuyện cũ.
Một lúc lâu sau, mới lắp bắp mở miệng: “Vân Châu, nàng chịu ấm ức như vậy… sao ta về rồi, nàng không nói cho ta biết?”
Ta lắc đầu, lạnh nhạt đáp:
“Hôm ấy thái phu nhân phạt ta, nói ta vọng tưởng trèo giường thì có thể xúi giục chủ tử. Vậy nên Vân Châu có chịu phạt ra sao, cũng nào dám nói nửa lời với tiểu hầu gia? Cho dù có nói, tiểu hầu gia… thật sự sẽ để tâm sao?
“Thượng Nguyên năm ấy, tiểu hầu gia ghi nhớ nụ cười của ta, nhưng với Vân Châu mà nói… lại là hồi ức đau đớn nhất.”
Ta một hơi nói hết, giọng điệu bình tĩnh, rồi đưa tay muốn đóng cửa.
“Nếu tiểu hầu gia không còn việc gì, xin mời về cho.”
Khoé mắt Vệ Cẩn đỏ bừng, tay giữ chặt khung cửa, không chịu buông.
“Vân Châu, ta xin lỗi, ta… ta…”
Ta còn đang do dự có nên gọi người đuổi hắn hay không,
Thì một cánh tay thon dài vươn ra, bắt lấy Vệ Cẩn, đẩy hắn ra ngoài.
Không biết từ lúc nào, Tạ Tuyết Lam đã đến.
Vẫn mỉm cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt thì đầy châm chọc lạnh lùng.
“Khi nãy ta vừa xuất cung, còn gặp công chúa Đan Dương đang ầm ĩ đòi tìm ngươi cùng ngắm lễ Thượng Nguyên.
“Vệ tiểu hầu gia đã có người hẹn ước, sao còn dây dưa với Vân Châu?”
“Ta không hề hẹn nàng ấy.”
Vệ Cẩn sắc mặt trắng bệch, vội nhìn ta giải thích.
Ta lùi ra sau, ẩn vào bóng của Tạ Tuyết Lam, cúi đầu tránh né.
“Chuyện của tiểu hầu gia, chẳng liên can gì đến Vân Châu. Xin ngài rời đi cho.”
Vệ Cẩn cuối cùng cũng thất thần bỏ đi.
Ta lén nhìn Tạ Tuyết Lam đang đứng dưới ánh đèn, sắc mặt điềm tĩnh mà u trầm, trong lòng lo lắng bất an.
“Thật xin lỗi, ta không ngờ hắn lại tìm tới, làm phiền đến đại nhân.”
Tạ Tuyết Lam rũ mi, không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay ta,
Áp vào lòng bàn tay hắn, chậm rãi vuốt ve.
“Nếu sớm biết nàng sống khổ như vậy ở Vệ phủ, ta nhất định đã sớm tìm cớ đón nàng ra rồi.”
“Cái gì?”
Ta sửng sốt, “Đại nhân… đã quen biết Vân Châu từ trước ư?”
Hắn không nói, kéo tay ta vào trong phòng.
Từ tủ lấy ra một chiếc đèn, đốt lên cây nến.
Trên đèn là họa tiết mây lành, từng vòng từng vòng lượn sóng như sóng nước lan ra.
Ta trợn tròn mắt nhìn đèn, trong đầu vụt hiện một ký ức xưa cũ.
“Thì ra đêm đó… người ấy chính là đại nhân sao?”
Ta nhất thời nghẹn lời, chẳng biết nên nói thế nào.
Năm năm trước, đêm đó ta đợi mãi không thấy Vệ Cẩn quay lại, vội vã đi tìm người.
Trên phố, ta gặp một thiếu niên ăn mày, quần áo rách rưới, người gầy guộc, co ro nơi góc tường.
Lúc ấy ta động lòng trắc ẩn, đưa cho hắn chiếc đèn mới mua cùng ít bạc lẻ, rồi vội rời đi.
Không ngờ, tiểu ăn mày năm xưa, lại là vị chưởng ấn quyền khuynh triều dã hôm nay?
Dưới ánh mắt kinh ngạc của ta, hắn mỉm cười.
Đôi mắt dài hẹp cong cong như trăng non, đẹp đến rúng động lòng người.
“Chính là ta.”
“Đại nhân đối tốt với Vân Châu như vậy, chỉ là vì chuyện năm xưa sao?”
Hắn khựng lại, ánh mắt trầm xuống, nhưng lại không trả lời trực tiếp.
“Đi thôi, ngoài phố đang rất náo nhiệt. Chúng ta ra dạo một chút.”
Hắn một tay cầm đèn, một tay nắm lấy tay ta, bước ra ngoài.
Trong lòng ta vẫn mãi quanh quẩn một điều,
Chỉ năm năm ngắn ngủi, làm sao hắn từ một tiểu ăn mày lại có thể bước lên vị trí chưởng ấn thái giám?