Căn phòng chợt lặng ngắt như tờ.

Một lúc lâu sau, chàng khẽ thở dài, sắc mặt vẫn ôn hoà như trước:

“Được. Nếu nàng không muốn, ta tiễn nàng rời cung.”

Năm ngày sau, ta rời khỏi kinh thành.

Tạ Tuyết Lam đích thân tiễn ta đến tận cổng thành.

Chàng dừng bước, nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc rối loạn vì gió cho ta.

“Nàng đã nghĩ kỹ muốn đi đâu chưa?”

Ta mỉm cười gật đầu.

“Vân Châu ta từ nhỏ bị bán, chẳng rõ cố hương là nơi nào. Nhưng từng nghe có người nhắc đến Đam Châu, nơi ấy gần biển, bốn mùa như xuân. Ta vẫn luôn mong có ngày được đặt chân đến đó. Giờ… muốn đến đó xem thử.”

“Tốt.” Chàng gật đầu mỉm cười.

“Nếu thấy buồn… nhớ trở về thăm ta.”

“Vâng. Vân Châu xin cáo biệt. Bệ hạ bảo trọng.”

Ta leo lên xe ngựa, một đường hướng về phương nam.

Khi đi xa rồi, vẫn không nhịn được mà mở cửa sổ nhìn lại.

Dưới cổng thành, bóng dáng ấy vẫn còn ở đó,

Tà áo tung bay trong gió, thấp thoáng một vẻ cô đơn khó tả.

13

Ở một trấn nhỏ nơi Đam Châu, có một nữ thêu nổi tiếng khắp vùng.

Người đẹp, tính tình dịu dàng, lại có tay nghề thêu thùa vô cùng khéo léo.

Trong trấn chẳng biết bao nhiêu người đem lòng ngưỡng mộ, nhờ bà mối đến cửa cầu thân.

Nhưng ai đến, nàng ấy cũng khéo léo từ chối, chỉ nói mình đã có phu quân, chỉ là người ấy ra ngoài buôn bán, ít khi về nhà.

Ban đầu, mọi người đều tin là thật.

Nhưng thoắt cái hai năm trôi qua, vẫn không thấy vị phu quân kia trở lại, thế là trong lòng lại sinh tính toán.

Hôm ấy, một thư sinh sống gần phố, mang theo gia sản cùng thi tập tìm đến.

Nhưng vừa đến trước cửa, liền thấy có người đang đứng chờ.

Thư sinh tò mò bước tới nhìn.

Chỉ liếc một cái, cả người liền sững sờ.

Cả Đam Châu, e rằng không thể tìm được một nam nhân nào tuấn mỹ đến vậy.

Phong tư tuấn lãng, khí độ bất phàm, khiến người khác không khỏi tự thẹn.

Thư sinh nhìn rất lâu, mới lấy dũng khí bước lên hỏi:

“Ngài… có phải là phu quân của cô nương Vân Châu?”

Người nọ sững lại, rồi nở một nụ cười rạng rỡ:

“Là ta.”

Quả nhiên, thư sinh gật đầu, quay người rời đi.

Trong lòng thầm nghĩ, phu quân của Vân Châu đã thế này, thì bảo sao nàng không vừa mắt ai trong trấn.

Đi được một đoạn, xa xa thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang cầm bản thêu trong tay,

Chính là Vân Châu.

Thư sinh vội vẫy tay lớn tiếng gọi: “Cô nương Vân Châu, ta vừa thấy phu quân nàng rồi!”

Vân Châu sững người, vẻ mặt ngơ ngác: “Gì… phu quân nào cơ?”

“Chính là người đang đợi ở cửa nhà nàng đó, mau về xem đi!”

Nghe xong, nàng liền hoảng hốt quay đầu chạy về.

Thư sinh nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được tò mò, lén đi theo.

Từ xa thấy Vân Châu định hành lễ với người kia, lại bị hắn dịu dàng đỡ dậy.

Sau đó hai người nói gì đó.

Vân Châu bật khóc, người kia nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Rồi cả hai cùng bước vào trong viện, cửa lại khép chặt.

Thư sinh không rõ là thất vọng hay chua xót, chỉ lặng lẽ xoay người rời đi.

Nhưng đi chưa được bao xa, trong lòng lại nảy sinh một niềm vui nho nhỏ.

Vân Châu có phu quân tốt như vậy, bản thân hẳn nên vì nàng mà vui mừng mới phải.

Phiên ngoại: Tạ Tuyết Lam

Năm tất cả người thân bị tàn sát, Tạ Tuyết Lam mới chỉ bảy tuổi.

Hắn được một gã nô bộc liều chết che chở, mới trốn thoát khỏi biển máu.

Từ đó, ngày ngày sống trong trốn chạy, chỉ cần bị phát hiện, sẽ lập tức mất mạng.

Hôm ấy, lại có người đuổi bắt.

Tạ Tuyết Lam trốn trong góc ngõ, vừa bị phát hiện thì có một bé gái xuất hiện.

Nàng mặc áo vải thô, gầy gò nhỏ bé, nhưng đôi mắt đen trắng rõ ràng, thuần khiết như nước.

“Họ đang bắt ngươi sao?”

Nàng tò mò nhìn hắn, rồi nắm tay hắn chạy đi.

“Ta biết gần đây có một cái hang chó, ngươi có thể trốn trong đó.”

Trong lúc nguy cấp, Tạ Tuyết Lam chẳng nghĩ gì, lập tức chui vào.

Không biết bao lâu sau, nàng lại quay lại.

“Ra đi, bọn họ đi rồi.”

Đợi hắn bước ra, nàng dúi vào tay hắn một cái bánh bao nóng hổi.

“Cho ngươi đấy, ngon lắm.”

Trước bảy tuổi, hắn từng là hoàng tôn, ăn không biết bao nhiêu sơn hào hải vị.

Nhưng lúc này đây, tất cả mỹ vị xưa kia cũng chẳng sánh bằng một chiếc bánh bao nóng giữa lúc đói khát này.

Thấy hắn ăn ngấu nghiến, cô bé bật cười.

“Ta còn có việc, đi trước nhé.”

“Đợi đã.”

Tạ Tuyết Lam vội nói: “Cảm ơn ngươi. Ngươi tên gì? Ta có thể tìm ngươi ở đâu?”

“Ta tên là Vân Châu, mới bị bán vào phủ Vệ hầu không lâu.”

Tạ Tuyết Lam ghi nhớ cái tên ấy, cũng ghi nhớ nụ cười của nàng.

Không lâu sau, một vị thần tử vẫn còn trung thành với tiền triều đã tìm thấy hắn, đưa về cưu mang, cho đổi tên ẩn thân.

Cuộc sống dần ổn định, Tạ Tuyết Lam từng ngày trưởng thành.

Một năm nọ, một vị thái giám từng chịu ơn cha hắn đến tìm.

Nay hắn đã là chưởng ấn thái giám, quyền khuynh triều đình.

Lão đồng ý giúp Tạ Tuyết Lam giả làm thái giám, đưa vào cung, âm thầm nâng đỡ hắn trở thành người kế nhiệm, thuận tiện gây dựng thế lực bên trong.

Đến khi nắm được quyền hành, sẽ chờ cơ hội phục thù.

Tạ Tuyết Lam đồng ý, nhập cung.

Lại là vài năm trôi qua.

Hôm đó là ngày giỗ cha mẹ, hắn tìm cớ ra ngoài tế bái, nhưng không ngờ gặp Thái tử.

Thái tử bị Hoàng hậu trách phạt vì học hành bê trễ, lòng sinh giận dữ.

Vừa thấy Tạ Tuyết Lam, lập tức giáng roi không nương tay.

Tạ Tuyết Lam nghiến răng chịu đựng, không kêu một lời.

Sau khi tế lễ xong, hắn trên đường trở lại, toàn thân đau nhức, phát sốt dữ dội.

Tìm một góc ngồi nghỉ, thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Một cô gái cầm đèn lồng đứng trước mặt hắn.

Chỉ cần liếc mắt, hắn liền nhận ra

Là Vân Châu.

Bao năm không gặp, nàng đã trưởng thành xinh đẹp hơn xưa, nhưng đôi mắt vẫn trong sáng như thuở ban đầu.

Nàng lo lắng nhìn hắn, dúi đèn lồng cùng ít bạc trong người cho hắn, rồi vội vã rời đi.

Từ hôm ấy, hình bóng ấy cứ khắc sâu trong tâm trí Tạ Tuyết Lam, không xua đi nổi.

Nhưng thân phận hắn đặc thù, gánh nặng thù nhà, chỉ có thể âm thầm dõi theo, chẳng dám bày tỏ.

Cho đến một lần xuất cung làm nhiệm vụ, trở về việc đầu tiên là dò tin tức của nàng,

Lại nghe nói nàng đã rời phủ Vệ.

Còn chưa kịp vui mừng, thủ hạ lại nói, nàng bị thái giám của cung Hoàng hậu bắt đi.

Hắn đỏ cả mắt, chưa kịp thay triều phục đã lập tức đi tìm.

Cuối cùng, kịp thời cứu được nàng, ôm nàng vào lòng.

Kiếp này, kiếp sau, hắn sẽ tự mình bảo hộ nàng chu toàn.

Hắn một bên che chở Vân Châu, một bên từng bước phục thù.

Trước ngày chính biến, hắn cố ý để Vệ Cẩn đưa nàng đi.

Hắn nghĩ, nếu mình thắng, sẽ đón nàng trở lại.

Nếu thua, ít nhất cũng không liên lụy đến nàng.

Nhưng không ngờ, cô gái ngốc ấy lại chạy cả một đêm, quay về tìm hắn.

Chỉ để nói, nguy hiểm sắp tới.

Khoảnh khắc ấy, Tạ Tuyết Lam đã thực sự xác định:

Một đời này, hắn chỉ vì nàng.

Nàng muốn đi, hắn liền đồng ý.

Rồi lặng lẽ chờ.

Cả đời dài đằng đẵng, hắn tin, nàng sẽ quay về.

(Toàn văn hoàn).

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap