14

Sau khi nghe được đoạn đối thoại đêm ấy, ta không hỏi một lời, chỉ âm thầm ghi nhớ trong lòng, giả như chưa từng nghe thấy gì.

Ngày thứ ba tại hành cung, buổi chiều, ta dạo bước theo mé tường viện, đột nhiên nghe thấy tiếng binh khí va chạm vọng lại từ bên ngoài.

Ta phe phẩy quạt, hỏi:

“Bên ngoài có chuyện gì?”

Cung nữ đi bên cạnh cúi đầu lễ phép:

“Nô tỳ không rõ.”

Dù biết, nàng cũng không dám nói.

Những người hầu hạ bên cạnh ta lúc này, đều là tay chân thân tín mà Cố Luân Đình đích thân bố trí, không có ai là có thể tin tưởng.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, rất lớn, tuyệt đối không chỉ là vài chục người.

E rằng… lại có một đội quân lớn được điều tới.

Ta âm thầm nối kết mọi việc, cả chuyện ta nghe trộm đêm đó, trong lòng đã có suy đoán.

Sờ nhẹ lên bụng, ta hỏi:

“Tin của phụ thân ta… đến chưa?”

Phụ thân chính là nỗi vướng bận cuối cùng của ta trong hành cung này.

“Tới rồi.” Cung nữ đáp.

Ta xoay người bước nhanh về nội điện:

“Về xem một chút.”

Thời gian của ta… đã không còn nhiều.

Về đến phòng, ta sai người lấy thư ra, đọc qua một lượt.

Việc phụ thân rời khỏi kinh thành, là ta chủ động sắp xếp.

Lá thư này do ông viết trong xe ngựa khi trên đường trở lại Tào Châu.

Ta bảo ông rời kinh… là để giữ mạng.

Hãy trở về đi, trở lại Tào Châu.

Trong lòng ta lặng lẽ thì thầm.

Đó là lời nói cho ông, cũng là cho chính ta.

Nếu có thể quay lại Tào Châu, quay về những năm tháng ta còn là thiếu nữ, ta thà không đi theo Cố Luân Đình vào kinh, hoặc ở lại bên hắn, không gả cho Chúc Diêu Hiên.

Chỉ cần chọn một trong hai con đường, thì ta hôm nay sẽ không thảm hại đến thế này.

Đọc đi đọc lại thư của phụ thân, ta cẩn thận gấp lại, cất vào trong lòng.

Phụ thân, xin người nhất định phải bình an.

Nữ nhi lần này vào kinh, cũng đã tích cóp được không ít bạc, đủ để phụ thân an hưởng tuổi già.

Chỉ tiếc, đường về sau của người, con gái không thể đồng hành nữa rồi…

“Nương nương.”

Khi ta còn đang ngồi ngẩn ngơ bên thư, Từ Đức Chính lại đến.

“Hoàng thượng đêm nay có việc, e là không thể tới bầu bạn với nương nương.”

Ta ngồi trên ghế, mỉm cười nhạt:

“Bổn cung biết rồi, làm phiền công công.”

Cố Luân Đình có việc đêm nay?

Ta đoán, cả hành cung đêm nay sẽ không được yên.

Sau khi hắn rời đi, ta ngả người nằm lên tháp, chợp mắt một lát.

Trong mộng, ta lại thấy mình thuở xưa, khi mới gặp Cố Luân Đình lần đầu.

Cảnh tượng xưa cũ như nước lũ ùa về, cả ngày ta thành thân với A Hiên cũng hiện về trong mộng.

Nói ra, ngày gả cho A Hiên, lòng ta vẫn còn nghĩ đến Cố Luân Đình.

Nhưng giờ đây, ta chỉ mong A Hiên bình an.

Chạng vạng tối, ta vẫn còn đang ngồi trong phòng, thì Từ Đức Chính lại đến.

Lần này, hắn không đến một mình, mà dẫn theo một đám thị vệ.

Tới rồi.

“Nương nương, Hoàng thượng cho mời người qua một chuyến.”

Hắn nói.

Ta đã đoán được mọi việc từ lâu, liền bình tĩnh đứng dậy, liếc nhìn bức thư phụ thân để trên bàn, khẽ thở dài:

“Được thôi, đi nào.”

Vừa bước ra khỏi cửa phòng, ta liền hỏi:

“Chúc tướng quân… đã trở về rồi phải không?”

Ta đã nghe rõ ràng âm thanh huyên náo bên ngoài.

Quả nhiên, A Hiên của ta, đã trở lại.

Chàng chưa chết.

Từ Đức Chính liếc ta một cái, đáp:

“Tên loạn thần tặc tử ấy quả thật đã về.

Vậy nên Hoàng thượng mượn nương nương một phen, để hắn ngoan ngoãn chịu trói.”

15

“Phụt.”

Ta suýt nữa bật cười thành tiếng.

Thủ đoạn của Cố Luân Đình, hóa ra vẫn chỉ thấp hèn đến vậy?

Muốn lấy ta để uy hiếp Chúc Diêu Hiên?

Hắn còn có chiêu gì ngoài cái trò này nữa sao?

Ta không nói thêm với Từ Đức Chính lời nào, chỉ lạnh lùng để hắn dẫn ta tới lầu thành trước cổng hành cung.

Cố Luân Đình đã đứng sẵn ở đó,

Hắn mặc long bào vàng rực, kiêu ngạo ngạo nghễ, vênh váo lẫm liệt.

Dưới thành, hai đội quân đang giằng co đối trận.

Vừa nhìn, ta liền nhận ra Chúc Diêu Hiên, mặc giáp bạc sáng loáng, cưỡi trên lưng chiến mã giữa đội hình.

Sáu tháng không gặp, chàng dường như gầy đi, làn da cũng sạm nắng hơn, chắc hẳn những ngày qua, chàng đã chịu không ít khổ cực.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, khi trông thấy chàng, hốc mắt ta lập tức đỏ lên.

Chúc Diêu Hiên cũng nhìn thấy ta,

Ta bị mấy thị vệ mang đao kèm hai bên, gần như là bị “áp giải” lên lầu thành.

Chàng vội vàng gọi tên ta:

“Nhược nhi!”

Một tiếng gọi ấy… khiến sống mũi ta càng thêm cay xè.

Thiên hạ này, người người đều biết ta là Lý Chiêu nghi.

Duy chỉ có chàng, vẫn nhớ ta là Lâm Hoa Nhược.

Nhìn thấy vẻ mặt kích động ấy của chàng, Cố Luân Đình cười lạnh:

“Nàng ở trong tay trẫm, ngươi – loạn thần tặc tử – còn không lập tức đầu hàng?!”

Từ Đức Chính bê lên một bình rượu.

Hắn ra vẻ nói với ta, nhưng thực chất là đang đe dọa Chúc Diêu Hiên:

“Phu nhân à, nếu tướng quân không biết điều, vậy thì chén rượu độc này – mời phu nhân lên đường trước.”

Ồ?

Giờ mới nhớ ra ta là phu nhân của Chúc Diêu Hiên sao?

Ta đã thấy rõ bộ mặt thật của Cố Luân Đình, đúng là loài cầm thú không hơn không kém.

Ta cúi đầu nhìn về phía Chúc Diêu Hiên, thấy rõ vẻ hoảng loạn trên mặt chàng,

Chàng hẳn là không ngờ ta lại xuất hiện ở đây.

Chính vẻ mặt ấy càng khiến Cố Luân Đình đắc ý ngông cuồng:

“Ngươi dám phản loạn, ép vua thoái vị, còn không rút quân?”

Chúc Diêu Hiên chỉ tay về phía hắn, giận dữ gầm lên:

“Tên cẩu hoàng đế kia! Mau thả Nhược nhi ra!”

Cố Luân Đình quay lại nhìn ta, vẻ mặt khinh khỉnh.

Hắn chắc chắn rằng ta sẽ không dám để lộ chuyện nhơ nhuốc giữa ta và hắn trước mặt Chúc Diêu Hiên.

Quả thực… ta không dám.

Ta sợ người đàn ông luôn hết lòng hết dạ với ta ấy, sẽ thất vọng vì ta.

Nhưng có những chuyện, ta vẫn dám làm.

Từ lúc Cố Luân Đình đăng cơ, hắn liên tục đàn áp Chúc Diêu Hiên, mưu toan đoạt mạng.

Chàng đã chịu đựng bao nhiêu bất công, đến nay quyết đứng lên phản kháng, ta, muốn ủng hộ chàng.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap