Bỗng nhiên, ta vùng mạnh một cái, thoát khỏi tay Từ Đức Chính, giật lấy bình rượu độc kia.
“A Hiên! Chàng đừng để tâm đến thiếp.
Hãy làm điều chàng phải làm!”
Hãy vì những huynh đệ đã bị Cố Luân Đình bức hại mà trả thù.
Thiếp – kẻ đã chẳng còn trong sạch – sẽ phù hộ cho chàng ở nơi cao hơn.”
Nói xong câu đó, ta ngửa đầu uống cạn chén rượu độc.
Chúc Diêu Hiên lập tức gào lên, giọng xé tim xé phổi:
“Nhược nhi! Đừng mà!”
Cố Luân Đình nhìn ta, không hề hoảng loạn,
Hắn đã đoán được ta sẽ làm vậy.
Vậy nên… rượu độc hắn chuẩn bị – vốn không có độc.
Nhưng hắn không ngờ,
ta đã lén đổi thuốc, biến rượu giả chết thành rượu thật sự có độc.
Chẳng bao lâu, cổ họng ta trào lên một ngụm máu tanh nồng,
Phụt!, ta nôn ra máu tươi.
Máu đỏ rực tương phản với gương mặt trắng bệch của ta, như một nét son cuối đời.
Thấy ta nôn máu, Cố Luân Đình mất hết bình tĩnh, gầm lên:
“Sao có thể như vậy?!”
Hắn quay sang Từ Đức Chính, giận dữ quát:
“Trẫm không phải dặn ngươi là rượu không được có độc sao?!”
Từ Đức Chính hoảng hốt:
“Nô tài đúng là chuẩn bị rượu không độc mà!”
“Nhược nhi! Nhược nhi!”
Cố Luân Đình ôm lấy thân thể mềm nhũn của ta, không ngừng lay gọi.
Ta cảm thấy cơ thể mình lạnh dần đi, ánh mắt mờ dần, mọi thứ trước mắt trở nên nhòe nhoẹt như tranh thuỷ mặc.
Kẻ cả đời nắm mọi thứ trong tay như Cố Luân Đình, giờ đây… cuối cùng cũng hoảng loạn.
Mi mắt ta trĩu nặng.
Gương mặt hoảng hốt đầy hối hận của hắn… là cảnh cuối cùng ta nhìn thấy trước khi chìm vào hư vô.
Trong khoảnh khắc thị giác biến mất hoàn toàn, ta vẫn nghe thấy hắn khóc nức nở bên tai:
“Nhược nhi, trẫm sai rồi… nàng mau tỉnh lại đi…”
“Trẫm sẽ không dùng nàng làm con tin nữa… nàng mở mắt nhìn trẫm một lần thôi…”
Kiếp sau đi, Cố Luân Đình.
Kiếp sau đi.
Tiếng cuối cùng ta nghe thấy, là giọng của Chúc Diêu Hiên, như tiếng sấm giữa trời quang:
“GIẾT CHO TRẪM!!!”
16 Ngoại truyện
Thành phố vào mùa xuân có những cơn mưa phùn lất phất, như một dải lụa mỏng quét qua từng mái tóc, từng vạt áo người qua đường.
Tôi che ô, đứng trước cổng viện bảo tàng quốc gia, nhìn dòng người ra vào tấp nập.
Tôi đến đây để thực hiện một cuộc khảo cứu cho đồ án tốt nghiệp, chủ đề là “Tàn tích triều đại bị lãng quên”.
Nơi góc trưng bày khuất nhất, có một bức họa cũ kỹ, phai màu theo năm tháng, vẽ lại cảnh “Loạn thần nghịch tử vây thành”, nhưng nét bút lại cực kỳ uy nghiêm và xót xa.
Tôi nhìn chăm chăm vào bức họa, lòng bỗng nghẹn lại.
Không rõ từ đâu, trong đầu tôi bất chợt vang lên những cái tên xa lạ,
Lâm Hoa Nhược…
Chúc Diêu Hiên…
Cố Luân Đình…
Và còn một hình ảnh rất rõ, người đàn ông cưỡi chiến mã, giáp bạc sáng loáng, ánh mắt như xuyên qua mọi thời gian mà nhìn tôi.
Tôi lùi một bước, thở dốc.
Buổi tối hôm đó, tôi bị cuốn vào một giấc mơ.
Trong mơ, tôi mặc cẩm y phiêu dật, đứng trên lầu thành, tay cầm chén rượu đỏ như máu, nhìn xuống người đàn ông đang gào thét tên mình giữa muôn trùng binh mã.
Sau đó… tôi uống cạn.
Rồi trống trận vang lên.
Tôi tỉnh dậy, nước mắt đã ướt gối.
Một tuần sau, tôi được mời đến một buổi hội thảo lịch sử do viện tổ chức. Chủ đề hôm đó là về chiến lược quân sự thời kỳ hỗn chiến của triều đại Lăng Thịnh.
Tôi không để tâm lắm cho đến khi người diễn giả bước lên bục.
Người đàn ông mặc sơ mi trắng, áo vest sẫm màu, đôi mắt đen sâu và lạnh lùng, như biển đêm.
Anh đứng đó, điềm tĩnh nói về chiến pháp, mưu lược, và những tàn khốc của một cuộc phản loạn bất thành.
Khi anh quay về phía tôi, đôi mắt ấy như chạm thẳng vào tim tôi.
Tim tôi lỡ một nhịp.
Sau buổi thuyết trình, tôi chần chừ đứng trước hành lang, thì anh bước đến.
“Cô tên là…?”
“Lâm Nhược.” Tôi đáp như bản năng.
Anh khựng lại một chút.
Môi mím thành một đường mảnh.
“Tôi tên là Chúc Diên, rất vui được làm quen.”
(Hoàn toàn văn)