12
Sau khi rời khỏi lãnh cung, ta được sắp xếp ở hậu cung với danh phận Lý Chiêu nghi.
Cố Luân Đình không lập hoàng hậu, thậm chí hậu cung cũng chẳng mấy người có địa vị, nên ta, người mới được phong làm Chiêu nghi, liền nghiễm nhiên trở thành người có phẩm vị cao nhất hậu cung.
Thế nhưng ta cũng chẳng mấy khi thấy mặt những phi tần khác.
Chỉ nhớ, khi mới ra khỏi lãnh cung, có một vị Triệu Bảo lâm và Tạ Sung y đến thỉnh an ta, ngoài ra không thấy ai khác.
Mà tâm trí ta… cũng chẳng đặt ở những nữ nhân hậu cung này.
Dù đã thoát lãnh cung, ta vẫn chẳng hứng thú với việc gì, chỉ ngày ngày tụng kinh niệm Phật, cầu phúc cho Chúc Diêu Hiên, mong chàng bình an vô sự.
Dĩ nhiên, ta nói với Cố Luân Đình rằng mình cầu phúc cho đứa bé trong bụng, vậy nên hắn cũng không ngăn cản.
Từ sau chuyện ấy, ta không hề cãi lại hắn, tỏ ra ngoan ngoãn vô cùng, khiến hắn tưởng rằng ta đã chân thành khuất phục.
Phụ thân ta còn đang trong tay hắn.
Ta không dám để lộ chút tình cảm nào dành cho A Hiên, sợ hắn vì ghen mà dồn A Hiên đến đường cùng.
Khi thai được năm tháng, một ngày nọ, nắng nhẹ rọi qua cửa sổ, soi lên tấm màn sa mỏng trên giường, bồng bềnh như khói sớm.
Trong khung cảnh mờ ảo ấy, Cố Luân Đình bước vào.
“Nhược nhi”
Khóe môi hắn mang nụ cười dịu nhẹ:
“Vài ngày nữa, trẫm muốn dẫn nàng đến hành cung ngoại thành dạo chơi, nàng thấy sao?”
Ra ngoài một chuyến?
Không tồi.
Từ lúc bị giam trong lãnh cung đến giờ, dù nay được ra ngoài, nhưng suốt ngày quanh quẩn trong cung cũng khiến ta mệt mỏi rã rời.
Nếu được đi dạo một chuyến, ngắm cảnh thanh tĩnh cũng không tệ.
Ta lập tức gật đầu:
“Được, thiếp đồng ý.”
Cố Luân Đình vừa nghe, vui mừng thấy rõ.
Ba ngày sau, mọi việc đã được hắn sắp xếp thỏa đáng.
Lúc chuẩn bị khởi hành, Từ Đức Chính cười như kẻ già đời toan tính:
“Nương nương à~ Hoàng thượng quả thật xem người và đứa nhỏ trong bụng như trân bảo. Lần này không những đích thân tháp tùng, mà còn điều động cả một đội quân hộ vệ đông đảo!”
Ta chỉ lạnh nhạt gật đầu, không hề cười:
“Hoàng ân sâu nặng, thiếp cảm kích vô cùng.”
Thâm tình của hắn, ta đều ghi nhớ trong lòng.
Chỉ tiếc, chuyện đời đảo điên, duyên phận lệch đường, A Hiên chưa chết, ta lại càng không thể phản bội chàng.
Từ Đức Chính nói xong thì lui ra.
Buổi chiều, sau khi xử lý xong chính vụ, Cố Luân Đình tự đến đón ta, cùng ta lên xe ngựa.
Xe vừa lăn bánh khỏi cung môn, ta liền thấy bên ngoài trùng trùng điệp điệp binh lính.
Ai nấy đều mang theo binh khí, ánh mắt nghiêm cẩn như chuẩn bị ra trận.
Ra trận?!
Ta lập tức cảnh giác.
Chẳng lẽ… A Hiên vẫn còn mang quân ở bên ngoài?
Nhìn những binh sĩ hộ tống này, tim ta như gõ trống.
Bọn họ rốt cuộc đang định làm gì?
Ta vô thức đưa mắt nhìn về phía Cố Luân Đình, ánh mắt lạnh lẽo đầy nghi ngờ.
Cảm nhận được ánh nhìn sau lưng, hắn quay đầu hỏi:
“Nhược nhi sao thế?”
Ta vội cụp mắt, đáp khẽ:
“Không sao… chỉ thấy hơi mệt.”
Hắn ngồi sát lại, ôm ta vào lòng, nhẹ giọng vỗ về:
“Đường xa dằn xóc, sẽ vất vả cho nàng. Hay là chúng ta nghỉ một lát nhé?”
Đúng lúc đó, ngoài xe ngựa vang lên tiếng báo:
“Khởi bẩm Hoàng thượng, có tin khẩn!”
13
Ta lập tức cảnh giác.
Tin gì vậy?
Cố Luân Đình rõ ràng cũng không an tâm, vừa buông tay đang ôm ta liền vội vàng nói:
“Trẫm ra ngoài xem chút.”
Trực giác mách bảo ta, một đội quân lớn như vậy, cộng thêm việc Cố Luân Đình cố ý giấu ta, nhất định đang có chuyện.
Hắn không muốn ta biết, ta đương nhiên không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể âm thầm để ý từng việc nhỏ.
Tối hôm ấy, chúng ta tới hành cung ở vùng Kinh Kỳ.
Ngoài hành cung, binh sĩ canh giữ đông nghịt, ai nấy đều mặc giáp trụ đầy đủ, rõ ràng không phải lính canh bình thường.
Cố Luân Đình nhìn thấy ánh mắt ta vẫn dừng lại nơi hàng ngũ binh lính, liền bước đến, nắm tay ta:
“Đừng nhìn nữa, theo trẫm về điện Hành Vân nghỉ ngơi.”
Ta vừa đi cùng hắn vào nội điện, vừa dò hỏi:
“Hoàng thượng, chúng ta sẽ ở hành cung mấy ngày?”
Hắn siết chặt tay ta, đáp:
“Ít thì ba đến năm ngày, nhiều thì nửa tháng.”
Ta cười khẽ:
“Thiếp cứ tưởng Hoàng thượng đưa thiếp ra ngoài để giải sầu, thì ra là còn có chuyện quan trọng cần xử lý.”
Chỉ trong thoáng chốc, ta thấy ánh mắt Cố Luân Đình lóe lên vẻ bối rối.
Hắn dù sao cũng là bậc đế vương, nội tâm kín đáo, chỉ cười nhạt giải thích:
“Việc quan trọng nhất là ở bên ái phi. Chẳng qua… cũng còn đôi chút việc khác mà thôi.”
Nếu không có hàng loạt quân sĩ trang bị như ra trận bên ngoài kia, có lẽ ta đã tin.
Tiếc thay, Cố Luân Đình vẫn không thể lừa được ta.
Ta từng sống bên hắn một thời gian, từng nghĩ ánh sáng đời mình có thể đặt nơi hắn, nhưng ánh sáng đó chỉ lóe lên thoáng chốc, rồi tắt lịm mãi mãi.
Đoạn thời gian gần đây, sống cạnh hắn khiến ta nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, lòng trĩu nặng cảm khái.
Chỉ trách tạo hóa trêu người, vận mệnh trắc trở.
Giờ ta chẳng còn tâm tư hoài niệm gì nữa. Ta chỉ muốn biết:
“Ta sắp phải đối mặt với điều gì?”
Chúc Diêu Hiên…
Ta nghĩ, liệu ta sắp được gặp lại chàng rồi chăng?
Một ngày đường xe ngựa mệt mỏi, cả ta và hắn đều có chút uể oải.
Sau khi đưa ta vào nội điện, ta không hỏi gì thêm, hắn cũng không nói gì, chỉ ăn xong bữa tối rồi dạo quanh sân một lát, sau đó đi ngủ.
Cố Luân Đình ôm ta trong lòng, cơ thể hắn rất ấm, thậm chí hơi nóng đến rát.
“Nhược nhi…”
Hắn nhẹ vuốt tóc ta,
“Nàng phải biết, trẫm thật lòng yêu nàng.”
Hắn càng nói vậy, lòng ta càng hoang mang.
Hắn rốt cuộc… muốn làm gì?
Ta khép mắt lại, nhanh chóng điều hòa hơi thở, giả vờ đã ngủ.
Không bao lâu sau, ta nghe thấy hắn nhẹ nhàng rời khỏi giường.
Hắn đi rồi.
Hắn định làm gì?
Bên ngoài vọng lại tiếng nói nhỏ của cung nữ:
“Khởi bẩm Hoàng thượng, rượu đã chuẩn bị.”
“Là loại trẫm dặn chứ?”
Cố Luân Đình hỏi.
Cung nữ khom người đáp:
“Xin Hoàng thượng yên tâm, nô tỳ đã hỏi rõ từ Thái y. Rượu này uống vào sẽ khiến người ta mê man bất tỉnh, giống như chết giả, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt đến khó thấy. Nhưng sẽ không làm hại cơ thể, cũng không gây tổn thương đến thai nhi.”
Nghe đến đây, ngón tay ta siết chặt lấy mép chăn.
Loại rượu đó… là chuẩn bị cho ta!
Đặc biệt là câu ‘không gây tổn thương đến thai nhi’.
Thai nhi của Cố Luân Đình, chẳng phải chỉ có một, chính là đứa trẻ trong bụng ta sao?
Toàn thân ta lạnh toát.
Hắn rốt cuộc đang tính toán điều gì?
Tại sao lại muốn ta rơi vào trạng thái chết giả?