14

Trong Tịnh Hà Cư,

Quả nhiên có một cự mãng cùng bầy rắn nhỏ uốn lượn.

Con mãng xà kia phun lưỡi đỏ tươi trước Tiêu Lam Thu bị thương nặng,

Nam Thanh Hà đứng run rẩy phía sau hắn.

Ta và Tiêu Văn Đông tách ra hai hướng,

Hắn cứu người,

Ta kiềm chân xà yêu.

Một kiếm dài rạch ra chiến trường,

Xà yêu buộc phải lùi lại.

Ta hóa về nguyên hình, cùng nó dây dưa.

Chẳng bao lâu, nó bỗng thốt ra tiếng người, mang theo vẻ châm chọc:

“Bạch Thường, nhận sai người tình chuyển thế… mùi vị thế nào?”

Ta sững lại, cau mày khó hiểu:

“Liên quan gì đến ngươi?”

Xà yêu cười khẩy:

“Còn không phải do ngươi lo chuyện bao đồng?”

“Năm đó cả nhà họ đã phá rối việc tu hành của ta, đúng vào lôi kiếp cuối cùng để thành tiên.

Nam nhân cầm đầu còn muốn lột da róc xương ta,

Ngươi nói xem, bọn họ chết có oan không?”

Nó căm phẫn vô cùng, như thể lời nói là sự thật.

Ta không khỏi nhớ lại,

Khi đó ta chỉ vì thấy yêu quái hại người mà ra tay,

Chưa từng cân nhắc kỹ hậu quả.

Hóa ra sự tình còn có ẩn tình.

Xà yêu lại nói:

“Ngươi cứu bọn họ,

Bọn họ hủy đạo hạnh của ta.

Vậy nên nhân quả này, chính ngươi phải chịu,

Thật sự là đáng đời!”

“Nghe nói những năm qua ngươi bị tên nam nhân kia hành hạ cũng chẳng sung sướng gì,

Không bằng để ta giúp ngươi trả thù nhé?”

Nó rất giỏi dùng lời mê hoặc lòng người.

Ta lập tức chặn lại thính giác,

Giơ vuốt lần nữa đánh vào miệng rắn,

Giao chiến ác liệt.

Tiêu Văn Đông đặt ca ca và Nam Thanh Hà ở cổng viện, căn dặn kỹ càng rồi quay lại hỗ trợ.

Đôi mắt hắn đỏ bừng:

“Phụ thân ta làm sai khi cản đường tu hành của ngươi,

Nhưng ngươi đã giết họ rồi,

Sao còn muốn tận diệt cả Tiêu gia?”

Có sự hỗ trợ của Văn Đông, xà yêu dần không chống đỡ nổi.

“Phu nhân! Tiểu Mai tới giúp người đây!”

Không biết từ lúc nào Tiểu Mai cũng tới.

Nàng cầm gậy lớn, đập mạnh vào lũ tiểu xà đang định bò đến gần Tiêu Lam Thu và Nam Thanh Hà.

Tuy ra tay hơi vụng về,

Nhưng giết yêu cũng rất thành thạo.

Ta lẽ ra nên khen ngợi nàng,

Nhưng mí mắt bỗng giật dữ dội.

Một điềm xấu.

Lúc ấy, xà yêu bị ta đánh trúng,

Phun máu đầy đất, gào lớn:

“Nam Thanh Hà!”

Không xong rồi!

Không biết ai thét lên một tiếng.

Ta quay lại nhìn,

Thấy ba người ở cổng viện.

Tiểu Mai quỳ nửa gối, che trước người Tiêu Lam Thu.

Một con dao ngắn xuyên thẳng qua ngực nàng, máu nhuộm đỏ cả áo.

Nam Thanh Hà tay cầm lưỡi dao, lẩm bẩm như mất hồn:

“Là… là ngươi tự lao vào! Không liên quan đến ta, ta… ta là muốn giết Tiêu Lam Thu!”

Còn Tiêu Lam Thu,

Sắc mặt kinh hoàng, vẫn chưa kịp phản ứng.

Lòng ta trào dâng cơn phẫn nộ.

Ta đổi hướng,

“Ta giết ngươi!”

Mắt đỏ như máu, ta định giáng một chưởng tiêu diệt Nam Thanh Hà,

Thì bị Tiêu Văn Đông ngăn lại.

“Bạch Thường tỷ tỷ! Tỉnh lại! Nếu tỷ giết người,

Về sau sẽ không thể tu tiên được nữa!”

“Phàm nhân có pháp luật của phàm nhân.

Nàng ta… nhất định sẽ bị xét xử.”

13

Ta tức giận gào lên phản bác:

“Tu cái gì mà tiên đạo! Tiểu Mai chết rồi, cớ gì Nam Thanh Hà không thể chết theo! Giết người phải đền mạng, nợ thì phải trả, ngay cả ta là hồ ly cũng hiểu đạo lý này, các người lại không hiểu sao?”

“Nam Thanh Hà… phải chết!”

Nam Thanh Hà bị yêu phong chấn động đến hộc máu, nhưng còn chưa kịp lau đi, đã vội vàng đứng dậy, nức nở trốn sau lưng nam nhân:

“Cứu ta, cứu ta với… Văn Đông ca ca, là… là con xà yêu đó ép ta, nó ép ta mà! Nó bảo nếu ta không phối hợp, không giết huynh, nó sẽ giết ta… ta sợ, ta thật sự rất sợ…”

Lúc này rồi mà nàng ta vẫn còn yếu đuối động lòng người.

Ta duỗi móng vuốt bên phải, cúi đầu liếc qua Tiêu Lam Thu vẫn chưa hoàn hồn, bật cười thành tiếng:

“Ngươi nhìn xem, đây là ‘thanh mai tốt’ của ngươi, tân nương tử của ngươi đấy.”

“Nàng ta đối với ngươi thật tốt quá đi. Nếu chẳng phải Tiểu Mai liều mạng chắn thay, kẻ chết… chính là ngươi rồi.”

Tiêu Lam Thu chống tay xuống đất, vô cùng chật vật, sắc mặt trắng bệch.

“Bạch Thường, ta…”

Chưa kịp nói xong, đồng tử hắn bỗng co rút lại, vội đẩy ta ra một cái:

“Bạch Thường!”

“Phụt, ”

Tiếng xuyên qua huyết nhục vang lên chói tai bên tai.

Khóe môi Tiêu Lam Thu trào máu.

Hắn cúi đầu, phát hiện ngực mình đã bị đuôi xà đâm xuyên thành một lỗ lớn.

Trước lúc chết, hắn bỗng nở nụ cười với ta:

“…Xin lỗi…”

Lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng hắn cười với ta.

Nhìn thi thể dưới đất,

trong lòng ta không gợn sóng.

Ngay khoảnh khắc hắn ra lệnh chặt trúc, phá hủy kết giới,

Kết cục này đã định.

Xà yêu cười điên cuồng:

“Ha ha ha! Đáng đời! Thật là đáng đời! Con cháu nhà họ Tiêu chết một đứa, còn đứa nữa, hôm nay ta nhất định giết sạch!”

Ta đứng dậy trong vô cảm,

nghiền nát yêu đan trong tay.

Pháp lực cuồn cuộn tăng vọt.

Ta hóa thành nguyên hình, một ngụm cắn nát đầu xà yêu.

Nó mềm nhũn ngã xuống, mất mạng tại chỗ.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap