CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/day-to-hong-nhan-nham/chuong-1-day-to-hong-nhan-nham/

Hắn cúi đầu, không dám nhìn ta.

Từng lời đều mang đầy xót xa vì ta.

Sau đó, Tiêu Văn Đông kể rất nhiều chuyện.

Hắn nói, hắn đã sớm nhớ lại mọi thứ.

Nhớ đến những ký ức khắc cốt ghi tâm giữa chúng ta khi xưa.

Khi nhắc đến, mắt hắn long lanh sáng ngời.

Nhưng hắn cũng biết,

Ta đã nhận nhầm người,

Coi Tiêu Lam Thu là hắn.

Suy nghĩ rất lâu, hắn mới quyết định từ bỏ.

Quay về phủ, chỉ để chúc phúc cho chúng ta.

Chỉ cần được uống một chén rượu,

Chỉ cần có thể nhìn ta một lần nữa,

là đủ.

Nào ngờ, ta và Tiêu Lam Thu lại vì Nam Thanh Hà mà trở nên thế này.

Tiêu Văn Đông im lặng một lúc, rồi nhẹ giọng nói:

“Bạch Thường tỷ tỷ,”

“Nếu ca ca đã không biết trân trọng…

Vậy chúng ta nối lại tiền duyên, có được không?”

Ta ngẩng đầu, ánh mắt rời khỏi sợi tơ hồng, nhìn hắn.

Tay hắn, cả thân hình hắn,

Đều đang khẽ run.

Đến tận lúc này, hắn vẫn sợ ta sẽ bỏ rơi hắn một lần nữa.

Khoảnh khắc ấy,

Ta nghiêm túc quấn sợi dây tơ hồng quanh nắm tay đang siết chặt của Tiêu Văn Đông,

Rồi để nó biến mất.

Đó là nghi thức chấp nhận duyên phận.

Hắn ngẩng đầu, sửng sốt nhìn ta.

Thấy ta đang mỉm cười dịu dàng.

“Ừ.”

“Chúng ta nối lại tiền duyên…”

“Được không?”

13

Ta cùng Văn Đông đến trước phần mộ của Hầu gia và phu nhân.

Hắn quỳ lạy, dâng hương,

Rồi ở trước hai tấm bia đá, cẩn thận nắm lấy tay ta.

“Phụ thân, mẫu thân, nhi tử bất hiếu.”

“Việc thành thân giữa Bạch Thường tỷ tỷ và đại ca, cuối cùng lại là nhi tử được nàng gả cho.”

Ta nghiêng đầu nhìn hắn.

Tiêu Văn Đông luống cuống né tránh, vành tai lập tức đỏ bừng.

Dáng vẻ ấy, thật sự đáng yêu vô cùng.

Ta không nhịn được bật cười thành tiếng.

Khuôn mặt hắn càng đỏ hơn,

Bàn tay siết càng chặt hơn.

Chúng ta đã hẹn,

Sáng mai sẽ lên đường rời khỏi đây.

Hành đạo trừ yêu,

Dạo khắp thế gian,

Từ nay không màng chuyện thế tục.

Đang nghĩ ngợi vẩn vơ, từ xa bỗng truyền đến tiếng gọi:

“Phu nhân, phu nhân!”

Ta trông thấy Tiểu Mai.

Tóc tai rối bời, gấu váy còn vương vài vết máu.

“Phu nhân, hầu phủ xảy ra chuyện rồi!”

“Yêu quái… là xà yêu!”

“Chết nhiều người lắm!”

Ta và Tiêu Văn Đông nhìn nhau, sắc mặt cùng trầm xuống.

Kết giới mới bị giải trừ,

Yêu quái liền mò tới báo thù,

Chín phần là đến để thanh toán oán hận.

Tình hình cấp bách,

Ta đưa Tiểu Mai đến một quán trọ gần đó, dặn nàng nghỉ ngơi thật tốt.

May mắn trúng độc chưa sâu,

Tĩnh dưỡng một thời gian vẫn có thể theo ta chu du thiên hạ, đến nơi nàng muốn.

Chưa tới hầu phủ, ta đã bị luồng yêu khí cuồn cuộn khiến giật mình.

Mười năm không gặp,

Con xà yêu ấy tu vi lại càng cao thâm hơn xưa.

Cổng lớn hầu phủ mở toang.

Khắp nơi đều là tiểu xà màu xanh lục,

Bám chặt lấy người, rồi cuốn siết, cắn xé,

Phàm nhân liền mất mạng trong nháy mắt.

Tiêu Văn Đông rút kiếm dài bên hông, cùng phù chú.

Tay phải cầm kiếm hất bay xà yêu, chém một nhát mãnh liệt.

Tay trái kẹp lấy bùa vàng, niệm chú gọi lửa bùng cháy.

Còn ta thì đơn giản hơn,

Hai tay hóa thành vuốt hồ ly, xé đứt thân xà.

May mà Tiểu Mai báo tin kịp thời,

Phần lớn chỉ bị trúng độc, chưa tổn hại đến tạng phủ,

Vẫn còn cứu được.

Ta lấy ra túi gấm luôn mang theo bên người, đổ thuốc ra, từng viên nhét vào miệng người bị thương.

Có người cảm kích,

Cũng có kẻ oán trách ta đến quá muộn.

“Yêu hồ! Thế tử không cưới ngươi, ngươi liền câu kết với xà yêu hại người! Ngươi không xứng làm phu nhân hầu phủ!”

“Ngươi âm thầm hãm hại chúng ta, dù có chết, ta cũng sẽ tố ngươi với Diêm Vương!”

Ta lạnh lùng cất thuốc,

Lặng lẽ nhìn những kẻ mắng ta kịch liệt ấy trút hơi thở cuối cùng.

Bọn họ,

Chính là những kẻ đã tự tay chặt trận nhãn bằng rặng trúc xanh.

Kết cục như vậy,

Là số mệnh đã định.

“Ca ca! Ca ca! Có ai thấy đại ca ta không?!”

Tiêu Văn Đông lục soát mấy viện lớn,

Vẫn không thấy Tiêu Lam Thu và tân nương Nam Thanh Hà.

Dù gì cũng là máu mủ ruột thịt,

Sắc mặt hắn lo lắng.

“Tịnh Hà Cư!”

Ta và hắn cùng nghĩ đến một nơi.

Lập tức chạy như bay tới đó.

Bỗng ta nhớ lại từng sai người điều tra quá khứ của Nam Thanh Hà.

Nàng đúng là thanh mai trúc mã của Tiêu Lam Thu.

Nhà họ Nam vì một người mắc tội mà cả nhà bị dời đi,

Chính người nhà nàng mới là nguyên nhân khiến nàng và Tiêu Lam Thu bị chia cắt,

Không phải ta.

Năm nàng cập kê, cả nhà gặp họa yêu quái,

Phủ đệ cháy sạch,

Ngoài nàng ra, không còn ai sống sót.

Ta không hiểu,

Vì sao lại chỉ có nàng sống?

Vì sao yêu quái lại tha cho một thiếu nữ tay không tấc sắt trong hậu viện?

Nghĩ kỹ lại,

Nam Thanh Hà là thanh mai trúc mã, là bạch nguyệt quang của Tiêu Lam Thu.

Nếu ta là yêu quái, ta sẽ dùng nàng để tiêu diệt cả nhà họ Tiêu.

Thế thì…

Tất cả đều hợp lý.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap