Không đến đường cùng,

Ta sẽ không dùng cách này lưỡng bại câu thương.

Tiêu Văn Đông vội chạy tới, lo lắng vết thương của ta:

“Tỷ tỷ!”

Ta nhẹ nhàng đẩy hắn ra.

Không phải vì muốn giận dữ,

mà là thực sự không còn sức.

Mất yêu đan, ta cũng chỉ còn là một phàm nhân.

Phải tu lại từ đầu.

Tiêu gia nợ ta quá nhiều.

Biết thế… thà đừng nhúng tay vào vũng nước đục này.

Xà yêu báo thù, có liên quan gì đến ta chứ?

Nam Thanh Hà thấy xà yêu chết, đám tiểu xà cũng tản đi, liền phát điên, bò đến bên xác mãng xà:

“Chết rồi! Chết là tốt rồi!”

“Cha, mẹ, nữ nhi báo thù cho người rồi!”

Nàng ta còn định dùng đá đập xác xà yêu.

Bất ngờ, đầu xà bỗng ngẩng lên, để lộ cái miệng có thể nuốt hai người, rồi mới chết hẳn.

Nam Thanh Hà sợ đến mức tè ra quần, cả người run rẩy,

Vài nhịp thở sau,

ngã vật xuống đất, bị dọa mà chết.

Vài ngày sau

Ta rời khỏi hầu phủ.

Ngồi xe ngựa rời thành.

“Tiểu thư, tiếp theo chúng ta đi đâu ạ?”

Tiểu Mai cầm cương ngựa, tò mò hỏi.

Ta mỉm cười:

“Đi đâu cũng được, chỉ cần là nơi muội thích.”

“Vậy Tiểu Mai thích nhiều nơi lắm! Hay chúng ta đi Giang Nam nhé? Nghe nói nơi đó đẹp lắm!”

Ta khẽ gật đầu: “Được.”

May là…

Tiểu Mai chỉ trọng thương, không mất mạng.

Ta cúi mắt, lại nhớ tới người kia.

Tiêu Văn Đông, ngươi nói rồi phải giữ lời.

Ở phía xa,

Tiêu Văn Đông vận triều phục đứng thẳng tắp, mắt dõi theo chiếc xe ngựa rời đi.

Tiểu đồng bên cạnh khẽ thở dài, cung kính bẩm:

“Thế tử điện hạ, trong cung sai người đến, mong ngài chọn một tiểu thư quyền quý ở Kinh thành để thành hôn.”

Tiêu Văn Đông thu lại ánh mắt lưu luyến, khuôn mặt dần trở lại bình tĩnh.

“Từ chối đi.”

“Ta chỉ giữ ngôi thế tử ba tháng. Sau ba tháng sẽ cùng tỷ tỷ rời đi.”

“Như vậy… e là không hợp lễ pháp.”

“Vậy thì đổi người làm thế tử.”

Nếu kiếp này vẫn không thể cùng Bạch Thường sánh đôi,

Thì có quyền, có địa vị… cũng có nghĩa gì đâu?

Ta chẳng màng.

Phiên ngoại: Tiêu Lam Thu

Ngày cha mẹ mất,

Ta đem lòng say mê một nữ tử áo trắng.

Nàng dung mạo tuyệt sắc, xiêm y tung bay.

Hẳn là tiên nữ rồi.

Mẫu thân nói, tiên nữ là người có thể làm mọi điều.

Nhưng Bạch Thường lại không thể.

Nàng không cứu được cha mẹ ta.

Ta hận nàng.

Trước khi chết, phụ thân đã gả nàng cho ta.

Từ đó, Bạch Thường ở lại hầu phủ,

Ta trở thành “trai nuôi” trong miệng mọi người.

Bị chê cười, bị mỉa mai.

Một thế tử đường hoàng, lại thành hôn với yêu hồ.

Ta càng giận,

Không thèm để ý đến nàng.

Thế nhưng, nàng mỗi ngày đều đến tìm ta:

“Ai chọc Tiểu Thu nhà chúng ta không vui thế? Nói cho tỷ tỷ biết, tỷ tỷ đi bắt nạt lại giúp đệ nhé?”

Ta hất rơi hồ lô đường trong tay nàng,

Trợn cổ nói: “Không cần!”

Bạch Thường không tức, vẫn ngày ngày lấy lòng ta.

Ta chưa từng gọi nàng là tỷ tỷ.

Cố tình không đáp lại tấm chân tình ấy.

Bởi vì,

Càng lơ nàng, nàng càng để tâm.

Càng cố gắng lấy lòng ta.

Ta có thích nàng.

Nhưng một ngày nọ, nàng cầm một sợi dây đỏ lên đo,

Tự lẩm bẩm:

“Sao mãi không nóng? Chẳng lẽ nhận sai người rồi?”

Nụ cười trên môi ta cứng đờ.

Nghĩa là sao?

Nàng nhận sai người?

Sau đó, ta phát hiện,

Ánh mắt nàng mỗi lần nhìn ta,

Tựa như đang xuyên qua ta, nhìn một kẻ khác.

Ta không cam lòng.

Ta không muốn làm kẻ thay thế.

Không muốn làm thế thân cho một kẻ đã chết.

Ta ghét nàng!

Nếu ánh trăng kia không chiếu riêng mình ta,

Thì ta thà không cần nó.

Mỗi đêm, ta len lén lau nước mắt.

Thề sẽ không thích nàng nữa.

Dần dần, ta xa cách Bạch Thường,

Thường xuyên nổi nóng với nàng.

Chỉ để nàng hiểu rằng,

Ta không phải “hắn”.

Ta là ta, Tiêu Lam Thu.

Nàng không giận, chỉ lặng lẽ ở bên.

Khiến ta ảo tưởng,

Rằng nàng thật sự yêu ta,

Không thể rời xa ta.

Trước ngày thành thân, Nam Thanh Hà xuất hiện.

Nàng ta đáng thương quá, ta mềm lòng.

Nhưng khi Bạch Thường tuyên bố trước mặt mọi người rằng ta không phải người nàng tìm,

Ta sợ hãi.

Sợ nàng không còn yêu ta nữa.

Ta tưởng nàng chỉ đang giận.

Nhưng tính cách của ta không cho phép ta cúi đầu nhận sai.

Sau đó, thấy nàng rời đi cùng Văn Đông.

Tim ta đau đến muốn chết.

Đêm động phòng, xà yêu tấn công,

Hầu phủ thương vong khắp nơi.

Thanh mai Nam Thanh Hà lại cầm dao mưu sát.

Lúc đó, ta mới nhận ra,

Mình sai rồi.

Nhưng không thể quay đầu.

Tiểu Mai vì cứu ta mà chết.

Bạch Thường mắng ta không phân thiện ác.

Xin lỗi.

Là lỗi của ta.

Vì vậy, ta thay nàng đỡ một kích của xà yêu.

Chỉ mong,

Nàng không còn hận ta nữa.

Cho đến khi chết,

Ta cũng chưa từng nói với nàng một câu xin lỗi trọn vẹn.

Không biết…

Nàng có trách ta không.

(Hết)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap