“Thế gian này chuyện lạ gì chẳng có, ta từng thấy cả bộ xương biết nhảy vũ đạo queencard nữa kìa.”

“So với họ, ngươi chỉ là hơi… lộ xương thôi.”

“Đừng lo, ai rồi cũng phải chết.”

“Chôn xuống đất một thời gian, cuối cùng đều thành xương mà thôi.”

“Thật có chuyện như vậy sao?”

Phí Tụng An hồi hộp hỏi: “Thật có bộ xương biết nhảy à?”

“Có chứ.”

Hắn cứ lần lữa do dự mãi.

Ta dứt khoát dùng dây lụa buộc chặt hàm trên và hàm dưới của hắn, rồi nhấc lên vai mang đi.

Hắn vùng vẫy, miệng ú ớ, sau khi bị ta tát một cái thì hoàn toàn ngoan ngoãn.

Tới nơi, ta gỡ dây trói.

Hắn lại ghé sang, lắp bắp:

“Lần sau… đừng đánh vào mông ta.”

Ta nghi hoặc: “Ta đánh là đánh vào xương mà?”

Hắn nghiêm túc đáp: “Thì đó cũng là phần xương tạo thành mông.”

Ta ồ một tiếng, cúi đầu, tay thoăn thoắt đan một vòng hoa.

“Hôm qua thấy ngươi tâm trạng không tốt.”

“Ta tìm hoa khá lâu, mới phát hiện trà mi đã tàn mùa.”

“Nhưng hoa tường vi vừa mới nở.”

“Đoán rằng ngươi chắc cũng nhớ nhà.”

“Có còn hơn không, nhìn chút cũng được.”

Ta đội vòng hoa tường vi rực rỡ lên đầu hắn.

Màu hoa sáng tươi làm dịu đi vẻ chết chóc bẩm sinh của bộ xương, khung cảnh xem ra cũng có chút ấm áp.

Phí Tụng An sững người, cả khung xương như đờ ra.

“Nhưng ta chẳng nhớ nổi nhà nữa.”

“Thế nhưng… vì sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?”

Ta nghĩ ngợi một chút, đáp:

“Có lẽ là bởi… ta thích bộ xương đẹp của ngươi chăng?”

“Ừm… ta cũng không nói rõ được.”

Một thiên kiêu chết trẻ.

Chôn dưới lòng đất bao năm, lại không sinh oán hận, chẳng mang bất cam.

Tính khí kiêu mà không ngạo.

Dẫu đã thành bộ xương, vẫn giữ được lễ độ.

Ở cạnh một bộ xương như vậy, ta cảm thấy dễ chịu.

Nhất là sau khi thấy tất cả những gì hắn đã trải qua từ thanh kiếm Ngô Thê…

Càng thương hơn nữa.

Vậy nên, ta tình nguyện làm những điều khiến hắn vui.

“Ta có thể ôm ngươi không, Độ An?”

Hắn ngập ngừng che tay lên ngực trái, mơ màng nói:

“Kỳ lạ quá… nơi này như đang căng lên.”

Ta dang tay ra.

Nhưng giây sau liền đẩy mạnh hắn ra xa!

“Tránh xa ta một chút!”

Hắn bị ta hất ngã, bụi đất dính đầy xương trắng.

Phí Tụng An ngẩng đầu, vẻ mặt hoang mang, giọng ấm ức:

“Tại sao… lại đẩy ta ra?”

22

Ta không ngờ, sau lưng lại có kẻ bám theo không một tiếng động.

Thân là kiếm tu, bao nhiêu cũng có vài kẻ thù.

Phí Tụng An còn chưa hiểu gì.

Quay đầu nhìn lại.

Chỗ chúng ta vừa đứng đã bị độc châm phóng từ bóng tối ăn mòn, vang lên tiếng xèo xèo ghê rợn.

“Đương nhiên là bị ám toán!”

“Ngươi tưởng ta tự dưng phá cảnh đẹp chắc?!”

Ta lập tức kết ấn đơn tay, giăng hộ thuẫn cho bộ xương, rút kiếm xông lên.

“Không phải đến tìm thù cũ.”

Ta đỡ lấy một chiêu của hắn, nhíu mày suy nghĩ.

Chiêu thức lạ lẫm, không trí mạng.

Nhưng thủ đoạn bỉ ổi thì lớp lớp kéo tới.

Kẻ áo đen thừa lúc nhàn tay chắp tay vái, lạnh giọng:

“Đắc tội rồi!”

Rồi vung tay hắt thứ gì đó vào ta.

Sắc mặt ta tối sầm.

“Đầu các ngươi có bệnh sao”

Ai ngờ không phải thuốc khiến cơ thể tê liệt hay hóa độc gì cả.

Mà là… nước phân!

“Các ngươi đã vô nhân đạo, thì cũng đừng trách ta vô nghĩa!”

Trước khi chính thức nhập môn Kiếm Tông.

Ta từng học một thời gian ở Cổ Tông.

Tuy không tinh thông, không triệu được Ngũ Độc, nhưng vài loài côn trùng nho nhỏ vẫn gọi ra được.

Ta kết ấn nhanh như gió.

Ra chiêu còn đen hơn hắn:

“Ve sầu cắn rút!”

“Đỉa đen hút máu!!”

Sắc mặt đám người trước mắt lập tức đại biến: “Có bản lĩnh thì ngươi đừng dùng chiêu bẩn!”

Đối với tu sĩ mà nói, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cực kỳ phiền toái.

“Độ, An”

Nghe tiếng gọi, ta quay lại.

Chỉ thấy bộ xương to tướng nhà ta bị người ta vác chạy mất rồi.

23

Ta mang kiếm, lập tức thi triển pháp thân ngăn bọn chúng lại.

“Thả hắn ra.”

Mấy tên phàm nhân khiêng hắn ngẩn người, nhìn nhau, như quyết tâm điều gì đó.

Lập tức buông bộ xương xuống, còn đẩy về phía trước.

“Đi đi.”

“Chúng ta không khiêng ngươi chạy nữa.”

“Thật ra cũng nặng lắm.”

Phí Tụng An: “?”

Ta: “?”

Họ gãi đầu, có vẻ xấu hổ.

Tên cầm đầu nói thật:

“Có người nghe nói trong Kiếm Tông xuất hiện bộ xương biết nói.”

“Chẳng rõ tin từ đâu, nói chỉ cần nghiền xương hắn ăn vào là có thể tăng tu vi.”

“Có người muốn làm chuyện bệnh hoạn đó, bọn ta chỉ vì tiền, bất đắc dĩ mới làm chuyện thất đức này.”

Hắn cười gượng: “Bộ xương trả lại, xin cho một con đường sống.”

Ta mặt không cảm xúc, giơ kiếm chỉ thẳng vào tử huyệt của hắn.

“Cứ mồm nói xin tha, vậy vì sao trong túi lại có ngón tay bị bẻ rời của hắn?”

“Còn người, vì sao máu tanh nồng đến vậy?”

Mặt cả bọn tái nhợt.

Họ biện hộ là lỡ làm rơi, tốt bụng nhặt lại.

Còn mùi máu là vì sáng nay giết heo hộ người khác.

“Sao ngươi lại nghi ngờ bọn ta?”

“Chúng ta cũng vì miếng cơm manh áo thôi mà.”

Thanh kiếm trong tay ta không hề xê dịch, ánh mắt chuyển sang người bên cạnh:

“Tụng An, ý ngươi sao?”

Phí Tụng An bị trói bởi đai vải lạ, cố sức lết về phía ta.

Hắn quay mặt đi, không nhìn ta nữa, khẽ nói:

“Đừng làm trước mặt ta… ta không chịu nổi.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap