Những kẻ từng bị Tạ Trầm phá hỏng việc, vốn là đối thủ, lại hợp lực ngấm ngầm phục kích.

Tạ Trầm không phòng bị, uống rượu vào liền trúng kế.

Lũ kia lộ diện, mặt mày hung ác.

“Ngươi nhiều lần cản đường ta.”

“Hôm nay, để ta khiến ‘tiên nhân’ rơi xuống bùn nhơ!”

Mưu mô thâm hiểm, dã tâm rõ rệt.

Hắn giết đỏ cả mắt.

Nhưng rượu có độc, càng vận linh lực càng phát tác mạnh hơn.

Hai tay khó địch bốn phương.

Huống chi đối phương đều là tu sĩ Hóa Thần cưỡng ép tu vi bằng đan dược, hắn lại càng khó đối phó.

Phí Tụng An đến nơi, Tạ Trầm tuyệt vọng hét lớn: “Tụng An, mau đi!”

Hắn lại nhún vai, dửng dưng chắn trước mặt: “Ngươi định quỵt nợ sao?”

“Ngươi nói hôm nay trả tiền, lại mời rượu, ta mới đến đó.”

Dứt lời, liền lao vào giữa đám người.

So với việc hành hạ một kiếm tu chất phác, bọn chúng càng muốn nghiền nát những thứ hắn quan tâm hơn.

Đám người ác độc liếc nhau, nhất loạt chuyển hướng sang thiếu niên trước mắt — một thân y phục mạnh mẽ, phong thái rạng rỡ.

19

Ta không khống chế được, toàn thân run rẩy, cổ họng không thốt ra nổi một chữ.

Đó là… tra tấn.

Tu vi của Phí Tụng An chỉ gần Nguyên Anh, đối đầu bao vây từ đám Hóa Thần, chỉ có con đường chết.

Đối phương dùng móc khóa móc vào xương bả vai, kéo rách cả da thịt, xé toạc sống sườn.

“Aaa aaaaa!”

Trong tộc, đèn mệnh của Phí Tụng An yếu ớt đến lấp lóe.

Hắn run rẩy ngã xuống đất, vẫn không quên dùng chút hơi tàn ném túi giới giấu hoàn hồn đan cho Tạ Trầm.

“Tụng An!!!”

Bàn tay hắn bị giẫm gãy.

“Dù là nam tử, nhưng gương mặt này còn đẹp hơn cả tiểu nương tử.”

Một kẻ túm tóc hắn, cười gằn kéo áo hắn ra.

Hành động cố ý nhục mạ kia khiến ta giận đến trào huyết — sao chúng dám?! Sao dám làm thế với hắn?!

Bộ xương của ta, người tốt như vậy…

Tạ Trầm nổi gân xanh, siết kiếm trong tay, trong nháy mắt đâm xuyên cổ kẻ trước mặt.

Đèn mệnh lịm tắt.

20

Khi tộc nhân tìm đến, chỉ còn cảnh hoang tàn đổ nát.

Mẫu thân của Phí Tụng An đẩy phắt đám người trước mặt ra, ôm chặt thân thể không còn khí tức của con trai.

Bà run rẩy lau sạch vết nhơ trên mặt hắn, thì thào gọi:

“An… An nhi?”

“Nương đến rồi.”

Giọt nước mắt rơi xuống, bà nghiến răng quay đầu, chất vấn:

“Con ta lúc sáng còn khỏe mạnh, nó nói chỉ đến uống rượu cùng ngươi, sao giờ lại phải trả giá bằng cả tính mạng?!”

“Tạ Trầm, ngươi trả lời đi!”

Kẻ sống sót lặng lẽ, ngây dại nói xin lỗi.

“Ta xin lỗi…”

“Là ta sai rồi.”

“Nếu không phải vì ta kiên quyết thành lập Kiếm Tông, Tụng An đã chẳng bị lôi vào cuộc báo thù này mà mất mạng.”

Gương mặt hắn ngây dại, tâm đạo xuất hiện vết nứt.

“Bá mẫu… từ nay ta sẽ không can dự vào thế sự, chuyện bất công nhân thế nữa.”

“Là ta sai rồi.”

Bà cho hắn một bạt tai vang dội.

Trong cơn tuyệt vọng và phẫn nộ, bà gào lên:

“Tất nhiên là ngươi sai rồi!”

“Ngươi sai là vì dám quản chuyện thiên hạ mà lòng dạ lại không đủ tàn nhẫn —”

“Tạ Trầm, nhớ kỹ cho ta — ngươi nợ con ta một mạng!”

Bà muốn đưa con trở về.

Nhưng chẳng biết nghĩ đến điều gì, cuối cùng nén đau, để con ở lại nơi này.

Thậm chí… giúp người kia phục hồi lại tông môn.

Đan tu — tinh thông y lý.

Một người mẹ đã mất con, cũng không còn nhược điểm.

Sự báo thù của bà — tàn nhẫn hơn bất kỳ ai.

Sau cùng, bà hao hết tâm lực tìm được một loại bí thuật, xóa bỏ nhục nhã trước kia của Phí Tụng An, giữ lại bộ xương trắng tinh, loại bỏ ký ức đau thương.

Dùng phần thọ mệnh còn lại của Tạ Trầm, đổi lấy một cơ hội mong manh.

Thiên đạo phẫn nộ, phạt xuống thiên khiển.

Bà cùng trượng phu tình nguyện gánh thay.

21

Bộ xương lo lắng vươn tay dò thử hơi thở của ta.

Ta choàng tỉnh, đột ngột siết chặt lấy hắn, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

“Phí Tụng An, có đau không?”

Hắn theo phản xạ vỗ nhẹ lên lưng ta, tưởng ta gặp ác mộng.

“Đừng sợ, ta ở đây rồi.”

Tuy không hiểu lời ta nói có ý gì, nhưng vẫn nhẹ giọng đáp:

“Không đau, ta không đau chút nào.”

Một loại cảm xúc kỳ lạ dâng đầy trong lòng.

Không gạt ra được, chẳng nói rõ được.

Chỉ thấy nơi trái tim… dường như đau hơn nữa.

Ngày hôm sau, ta nói muốn dẫn bộ xương ra ngoài dạo một vòng.

Hắn ậm ừ rằng không muốn, vậy mà sau lưng lại lén lút chọn lựa mặt nạ đủ kiểu ta đã chuẩn bị sẵn trong túi giới cho hắn.

Bị bắt gặp cũng vẫn cứng miệng:

“Chỉ là thử đội xem vừa không thôi.”

“Không phải muốn ra ngoài gì đâu!”

“Ta muốn nghe thật lòng, Tụng An.”

Phí Tụng An sững người, lặng lẽ nói nhỏ:

“Chỉ còn là một bộ xương, ra ngoài sẽ dọa người ta.”

“Ta không muốn bị ghét bỏ.”

Giọng hắn nhẹ lắm.

Cả bộ xương trông rũ rượi, chẳng còn chút sinh khí thường ngày.

Ta bước đến, đội cho hắn mặt nạ và mũ trùm, dịu dàng an ủi:

“Ấy là vì người ta chưa từng gặp bộ xương nào vừa lễ phép vừa hoạt bát như ngươi.”

“Trong thân thể ai chẳng là một bộ xương? Nơi ta đưa ngươi đến cũng ít người qua lại.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap