Ta bỗng dừng bước, khẽ thở dài.

Sao cái khung xương này còn điếc thế?

Lời nguyên văn sư tôn là: 【Đây là tín vật của bằng hữu ta — đệ nhất đan tu năm xưa. Con đến nơi đó lấy về một viên ngọc đan phẩm cấp thiên giai, xem có thể giúp hắn mọc lại máu thịt chăng. Đây là món nợ Kiếm Tông phải trả.】

Ta khẽ nhướn mày: “Vừa rồi… ngươi lén nghe?”

Phí Tụng An lập tức dựng tóc: “Không có!”

“Ta chỉ vừa vặn đi ngang, tình cờ nghe được thôi.”

Hắn cụp đầu, còn cẩn thận tránh dẫm lên bóng của ta.

“Ngươi hôm nay… không giống mọi khi, không ‘vuốt ve’ xương cốt ta.”

Cái sở thích kỳ lạ ấy của ta mà hắn lại nói trắng ra như vậy?!

Làm ta hoảng tới mức lao lên bịt miệng hắn.

“Hạ giọng chút… chuyện gì vẻ vang lắm chắc?!”

Phí Tụng An không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

“Ta đợi mãi không thấy ngươi sờ, cảm thấy không quen… mới ra tìm ngươi.”

“Vậy ngươi còn sờ không?”

Hắn nhỏ giọng hỏi, nhưng động tác lại vô cùng thành thục — chìa tay xương ra.

Ta vô thức bóp nhẹ.

Hắn rên khẽ.

Xem ra… quả thật ta là kẻ biến thái.

Cảm thấy khung xương của Phí Tụng An thật sự rất đẹp.

Chạm vào tay cảm rất vừa ý.

Ngày nào cũng sờ một chút, lòng yên vui mãn nguyện.

16

Sự thật chứng minh, ngọc đan không thể giúp Phí Tụng An mọc ra máu thịt.

Bởi vì đan dược vừa uống vào, sẽ rơi thẳng qua khung rỗng ra ngoài.

Toàn bộ khung xương hắn suýt chút nữa vỡ nát.

“Chẳng lẽ cả đời ta cứ thế này sao?”

Hắn vừa khóc vừa chạy về phòng, khóc một mạch cả ngày.

Tối đến.

Ta chọc chọc đống chăn đang lồi lên trên giường, nhắc nhở: “Phòng ta chuẩn bị cho ngươi ở kế bên.”

“Thực ra lúc ngươi khóc ta đã định nói rồi, nhưng thấy ngươi quá thương tâm, không tiện mở miệng.”

Phí Tụng An nghe xong những lời ấy, lập tức tung chăn ngồi dậy.

Ngữ khí như không thể tin nổi:

“Vậy mà bây giờ ngươi lại tiện mở miệng được rồi?!”

Ta gật đầu.

“Ừm, vì ta sắp ngủ, mà ta quen giường.”

Không thì cũng chẳng đành lòng nói ra vào lúc này.

Chỉ là… vừa rồi thử qua ngủ phòng hắn, phát hiện không tài nào chợp mắt nổi.

Phí Tụng An nhất quyết không chịu dời.

Ta dứt khoát đẩy hắn vào trong, nằm phía ngoài.

Hắn ôm chăn trước ngực, lắp ba lắp bắp:

“Ngươi, ngươi đừng thế mà…”

“Nhưng nếu là ngươi… thì cũng không phải không được…”

Lời còn chưa dứt.

Ta thuận tay kéo chăn trùm kín cho hắn.

“Ngủ đi. Ta sẽ không làm gì một bộ xương đâu.”

Rồi nhắm mắt.

Phí Tụng An lặng thinh.

Quay lưng lại, cắn góc chăn, khẽ nức nở.

Không làm gì một bộ xương.

Một bộ xương…

Xương…

Lời lẽ sao mà khiến người ta muốn chết đến vậy.

Đây là lần đầu hắn sinh ra một niệm nghĩ đen tối, muốn nhét cho ta một viên thuốc câm.

17

Không rõ vì sao Phí Tụng An lại tồn tại dưới hình dạng bộ xương.

Hỏi hắn, bản thân hắn cũng mơ hồ:

“Không biết… trong đầu chỉ còn đoạn ký ức trước khi chết.”

Kiếm Ngô Thê của hắn chen mạnh vào giữa hai người, nhưng vì lao tới quá nhanh không kịp hãm lại, chuôi kiếm đập thẳng vào đầu ta khiến ta ngất đi.

Lúc nhắm mắt, ta thấy bộ xương kia sốt ruột lay bả vai mình:

“Độ An”

Ta nhìn thấy quá khứ của Phí Tụng An.

Một thiếu niên kiêu ngạo nhưng không tự cao, tổ tiên xuất thân từ dòng đan tu, tộc nhân đa phần là luyện đan sư hoặc thảo dược sư.

Đến đời phụ thân hắn, con cháu đơn bạc, sự ra đời của hắn gánh vác kỳ vọng cả tộc.

Chỉ tiếc hắn lại mang cốt cách hoang dã.

Rõ ràng thiên tư luyện đan xuất chúng, chỉ cần chuyên tâm khổ luyện, tương lai vượt mặt các trưởng bối trong tộc cũng không phải không thể.

Vậy mà trên nền tảng ấy, hắn còn phụ tu kiếm đạo.

“Đan, dùng để cứu người.”

“Nhưng ta cũng muốn mai sau có thể dắt kiếm hành tẩu thiên hạ!”

“Nếu thành danh, từ đó về sau, trưởng lão trong tộc chẳng cần lo lắng con cháu bị cướp bóc khi ra ngoài, chỉ cần báo tên ta là được.”

“Khi ấy, chúng ta có thể tự vệ, không còn phải quá lệ thuộc vào kẻ khác để được bảo vệ.”

Ngày hôm ấy, hắn nói muốn ra ngoài rèn luyện, rồi gặp một thanh niên kiếm tu dáng vẻ túng bấn, đến mượn tiền để thành lập kiếm tông — chính là lão tổ Kiếm Tông ngày sau.

Khi ấy người kia cũng chỉ hơn hắn vài tuổi, là một thiếu niên kiếm tu thật thà chất phác.

Người nọ ấp úng nói:

“Ta… ta là con của bạn tỷ muội họ bên ngoại của nhị cô cô nhà ngươi.”

“Cũng tạm xem như họ hàng xa, tới… tới vay ít tiền.”

“Ta tên Tạ Trầm.”

Vừa dứt lời, đã bị đám người xung quanh đánh bật ra ngoài.

Phí Tụng An vội đuổi theo, đem toàn bộ tiền trên người đưa cho:

“Bọn họ không tin ngươi, ừm… thật ra ta cũng không tin.”

“Nhưng ta nguyện làm quý nhân một lần. Nè, cầm lấy.”

“Nếu thành công, nhớ gọi ta đến uống rượu!”

18

Kiếm Tông được lập.

Người đến không nhiều, phần lớn là dân làng dưới núi nghe tin có tông môn mới, nên lên núi chúc mừng.

Không ngờ kẻ quân tử vô tội, mang ngọc lại thành họa.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap