Lời vừa dứt.
Kiếm đã rạch cổ họng.
Chúng ngã xuống, ôm cổ hấp hối.
Đến chết vẫn không hiểu vì sao bị giết.
Không phải vì tham lam.
Mà vì ta nhìn ra trên người bọn chúng mang nghiệp sát sinh.
Sáng nay, thứ họ giết, không phải heo.
Mà là một đứa bé tình cờ thấy toàn bộ quá trình gây án.
23
Cơ duyên để Phí Tụng An mọc lại huyết nhục đến rất bất ngờ.
Dải dây buộc trên người hắn là vật sống, bất đắc dĩ, ta đành cõng hắn về lại tông môn.
Dải buộc ấy dùng kiếm chém chẳng đứt, trái lại càng mềm mại quấn chặt lấy người.
“Ngươi nhịn một chút, lát nữa đốt cháy ta sẽ lau sạch giúp.”
Lửa bốc lên đầu ngón tay, ta đưa lại gần.
Dây buộc lập tức rút khỏi người hắn, rơi “xoạt” xuống đất.
“Có tác dụng rồi!”
“Độ An, ngươi thật lợi hại, ưm!”
Chưa kịp dứt lời.
Phần dây vừa rơi kia như sấm sét giáng xuống, nhanh đến mức ta không kịp né, liền quấn chặt lại.
Điều khiến người ta lúng túng là, khi nhận ra vấn đề và tính nhảy ra ngoài vùng dây buộc, thì ngay trong không trung ta cũng bị kéo dính vào.
Chính là trùng hợp đến vậy, ta và bộ xương kia mặt đối mặt.
Từ trước ngực truyền đến giọng nói khe khẽ của Phí Tụng An, hơi nghèn nghẹn:
“Độ An…”
Ta túm lấy tóc hắn, vừa xấu hổ vừa giận:
“Không được nói gì hết!”
Hắn rên một tiếng: “Đau…”
Rồi cả hai người đều chết lặng.
Tóc…?
Hắn đã mọc lại máu thịt rồi sao?!
24
Một lúc sau.
Phí Tụng An nuốt nước bọt, âm thanh vang rõ.
Hắn cãi chối yếu ớt:
“Nếu ta nói đây chỉ là trùng hợp, không phải vì sắc mà nảy lòng dâm, ngươi… có tin không?”
Ta mặt không biểu cảm, túm tóc hắn bắt ngẩng đầu:
“Tạm gác chuyện đó lại đi.”
“Dải buộc này quái dị, ta chẳng chịu nổi nữa rồi!”
Quấn đến mức đau thắt lưng, suýt không thở nổi.
Hắn mím môi, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn ta.
Từ góc nhìn này…
Sướng quá.
Phát hiện hắn ngẩn người, ta liền vung tay vỗ đầu hắn một cái.
“Nhìn gì?”
“Ta sắp châm lửa.”
“Nhìn phản ứng của dải buộc khi gặp lửa vừa rồi, có lẽ sẽ nới ra, nhưng chỉ trong vài hơi thở, sau đó sẽ siết lại dữ dội hơn.”
“Tay ta còn động được, lát ta đếm ba tiếng, chúng ta cùng giật ra theo hai hướng ngược nhau.”
Hắn khẽ “ừ”, tiếng run nhẹ trong ngực vang sang ta.
Cả người ta đều tê dại.
Tư thế này… quá gần.
“Ba.”
“Hai.”
“Một!”
Ngón tay châm lửa đốt đến dây buộc, nó lập tức rụt lại rơi xuống.
Hai ta đồng thời vùng người.
Cuối cùng.
Chỉ còn lại một đoạn lụa trắng vô hại nằm im dưới đất.
Ta vừa định ngẩng đầu, liền bị một bàn tay bịt mắt.
Giọng Phí Tụng An lúng túng vang lên:
“Đừng mở mắt, ta xin ngươi.”
Ta: “…”
Nhắm mắt, mò lấy túi giới bên hông, lôi ra:
“Nè, trong đây là y phục ta chuẩn bị từ lúc ngươi còn là bộ xương.”
Một hồi sột soạt.
“Ta xong rồi.”
25
Mở mắt ra.
Khuôn mặt trước mắt đỏ đến như thể có thể nhỏ máu từ tai.
Một gương mặt xa lạ mà tuấn mỹ, mang nét thẹn thùng rất riêng của thiếu niên.
Hắn “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt ta, cúi đầu:
“Vừa rồi… vừa rồi hành vi mạo phạm hoàn toàn không phải cố ý.”
“Ta… ta cũng không ngờ, lại vào đúng lúc này mà mọc lại máu thịt…”
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm!”
Ta định ngăn hắn nói thêm.
Nào ngờ lại phát hiện bờ vai hắn run lên, ta nắm cằm bắt ngẩng đầu lên.
Phát hiện… hắn đang khóc.
Phí Tụng An nhắm tịt mắt, nước mắt tí tách rơi xuống.
“Đừng vì chuyện này mà xa lánh ta…”
Nhìn mắt hắn ươn ướt đỏ hoe, như đánh trúng một điểm nào đó trong lòng.
Như ma xui quỷ khiến…
Ta đưa tay lau nước mắt hắn:
“Lo lắng đến vậy sao?”
“Là vì sợ hành vi mình thất lễ khiến ta thấy chán ghét, hay vì sợ ta nghĩ ngươi là kẻ buông thả vô lễ?”
Phí Tụng An mím môi, lập tức ôm lấy chân ta, nức nở giải thích:
“Cả hai…”
“Ta thích ngươi, nên sợ chỉ cần mình lỡ tay, sẽ khiến ngươi ghét ta.”
“Ta vốn chỉ là một bộ xương, không có gì đáng xem, ngươi không bỏ rơi ta đã là tốt lắm rồi.”
Lời tỏ tình quá bất ngờ.
Ta định đẩy hắn ra, hắn lại ôm càng chặt.
“Vậy còn bây giờ là sao?”
Hắn ngẩng đầu, nghẹn ngào nói nhỏ:
“Bây giờ ta có da có thịt, mà phản ứng của ngươi trông… cũng không tệ.”
“Ta muốn đánh cược một lần.”
“Nếu thua thì sao?”
Nước mắt hắn rơi càng dữ:
“Chỉ cần ngươi chưa kết hôn với người mình yêu, ta vẫn còn cơ hội!”
26
Ta bảo với Phí Tụng An là mình cần suy nghĩ.
Hắn lập tức buông chân ta ra, hít mũi.
Có lẽ sắc mặt ta quá khó hiểu, hắn lấy mu bàn tay lau nước mắt, thút thít:
“Ôm nữa sẽ quá đáng… ngươi sẽ không thích mất.”
Lời còn chưa dứt, lòng ta đã nổi lên thứ ham muốn kỳ quái mang tên thắng bại.
Chết tiệt, sao lại cảm thấy mình bị hắn dắt mũi từ đầu tới cuối?
Bề ngoài giả vờ ở thế yếu, trao quyền quyết định cho ta, nhưng thật ra từng bước đều đã tính kỹ, cứ thể hiện bộ dáng vô hại mà ta dễ xiêu lòng nhất.
Ta bật cười khẽ, hơi khó chịu.
Hắn liền hoảng:
“Ngươi… ngươi không thích à?”
“Xin lỗi, lần sau ta không như vậy nữa.”
Đột ngột.
Ta ấn đầu hắn, hôn.
Hắn sững người, miệng khẽ hé ra vì bất ngờ, lại càng tiện cho ta.
Một hồi lâu.
Ta đẩy hắn ra khỏi người mình.
“Ngươi tính toán đủ điều như vậy, từng nghĩ đến việc ta sẽ làm thế này không?”
Phí Tụng An nuốt khan, thành thật đáp:
“Không.”
Ta làm ra vẻ bình tĩnh gật đầu, bỏ lại một câu:
“Vậy là ta thắng.”
Rồi mượn cớ heo giống nhà Ngự Thú Tông sắp sinh con, ta phải đi xem.
Lảo đảo chạy khỏi cửa.
Tim Phí Tụng An đập thình thịch, gần như sướng phát điên.
Lúc bản thân khốn khổ bị chôn dưới đất, lại gặp được người mình muốn gả.
Đây không phải dục vọng thắng thua của kiếm tu.
Mà là phần thưởng từ trời!
Hắn đờ ra một lúc, mới sực tỉnh rồi đuổi theo:
“Độ An”
“Đợi ta với! Ta cũng muốn xem heo đẻ!”
Ta suýt vấp ngã khi nghe thấy.
Khốn thật.
Sao cứ cảm thấy… người này, e là ta không trụ nổi?
…
Nhưng thôi, mặc kệ đi.
Dù thế nào đi nữa.
Bộ xương ấy — cuối cùng cũng đã sống lại.
(Hết)