Chuyện này có được xem là… thông đồng với địch quốc không?
Không đúng, ta sắp tạo phản rồi, còn quốc gì để mà bán?!
Ngoại tổ vẫn đang giận dữ, “Hừ” một tiếng.
Phó tướng của người bước tới giải thích:
Giữa ta và Thanh Long quốc sớm đã không còn giao chiến.
Mỗi lần đánh là máu chảy thành sông, xác chất đầy đồng.
Triều đình lại liên tục khất lương, binh sĩ sống cực khổ từng ngày.
Là Tiêu Diễn Chi chủ động tìm đến ngoại tổ, đề nghị ký minh ước quân tử.
Thà ngưng binh dưỡng sức còn hơn phí mạng vô ích.
Binh lính và bách tính nơi biên cương đều cần sống.
Họ bắt đầu khai hoang ruộng đất,
Tiêu Diễn Chi còn cử người mang bản thiết kế guồng nước và giống cây trồng mới tới.
Binh sĩ không cần ngày nào cũng để đầu bên hông quần,
còn có thể nuôi sống cả đám dân chạy nạn kéo đến nương nhờ.
Ta đã hiểu.
Không lạ khi càng gần biên giới, sinh khí càng nhiều.
“Công chúa không biết,”
Phó tướng cố hạ giọng như đang khoe công:
“Hồi trước hoàng thượng định ép người hòa thân, chính là lão tướng quân cầu xin quốc chủ Thanh Long đích thân đến kinh thành, giúp người gỡ rối đó!”
Ta: ?!
Chẳng trách!
Ta đã nghi ngờ: tại sao đến sinh thần của phụ hoàng mà Tiêu Diễn Chi lại chịu nể mặt tới dự?
Thì ra là ngoại tổ nhờ vả.
Ngoại tổ giờ lại càng giận hơn, hẳn là vừa nghĩ lại cảnh ta “gan to trời” lúc nãy.
Bộ râu bạc phơ vì giận mà dựng cả lên, trừng mắt nhìn Tiêu Diễn Chi.
Lại “hừ” một tiếng nữa thật nặng nề.
Tiêu Diễn Chi vẫn điềm tĩnh cúi mình hành lễ, phong thái ung dung.
Chỉ mình ta nhận ra,
chàng… đỏ tai rồi.
10
Trước khi xuất chinh, ta âm thầm truyền lệnh về kinh, đưa ngoại tổ mẫu, mẫu phi cùng thân quyến của vài vị chủ tướng trong quân rời khỏi kinh thành, chuyển đến nơi an toàn.
Nhờ có lệnh bài Tiêu Diễn Chi đưa, mọi việc liền thuận lợi hơn gấp bội.
Trong đại doanh biên ải, cờ xí phần phật trong gió.
Ngoại tổ khoác chiến giáp, cưỡi trên con chiến mã già cỗi giống người, ngẩng đầu nhìn đoàn quân nhiễm gió sương đang lăn lộn giữa mù bụi.
Giọng người trầm thấp mà kiên định:
“Trong các ngươi, có ai… từng hâm mộ Thanh Long quốc không?”
Các tướng sĩ đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai dám lên tiếng.
Một lát sau, lần lượt từng người bắt đầu giơ tay.
Ngoại tổ tiếp lời:
“Ta biết, trong số các ngươi, có người có tỷ tỷ gả sang bên đó, có người có đệ đệ trốn sang làm ruộng, cũng có người cha mẹ đã đổi quốc tịch rồi, ”
“Tại sao?”
“Bởi vì bên đó… ăn no! Có hy vọng!”
Ngoại tổ quay người nhìn ta:
“Gia Nhụ, tạo phản không phải vì ta, cũng chẳng phải vì con.”
“Ta tuổi già sức yếu, ai ngồi trên ngai, ta chẳng để tâm.”
“Thứ ta muốn rất đơn giản, đám binh sĩ đi theo ta được sống! Họ được lấy vợ sinh con! Người nhà họ được no ấm!”
Phía dưới, các tướng sĩ đều xúc động, thậm chí có người âm thầm lau nước mắt.
Chỉ một mong ước đơn giản như thế…
Lại khó đến vậy.
Chỉ nghe ngoại tổ hét lớn:
“Nếu các ngươi nguyện quyết chiến một trận, lão phu… sẽ liều thêm lần nữa!”
“Chiến! Chiến! Chiến!”
Tiếng hô vang vọng khắp núi đồi.
Hai mươi vạn đại quân chia làm ba đường, như triều dâng thủy triều từ biên ải tràn về hướng kinh đô.
Dọc đường đi lại thuận lợi kỳ lạ.
Quan lại sợ chết vừa nghe Cố lão tướng quân dẫn đại quân tới đã bỏ thành chạy từ sớm.
Kẻ đầu óc linh hoạt thì lập tức đầu hàng, chủ động phối hợp.
Có vài tên định phản kháng, cánh cổng lớn đã bị dân chúng trong thành bí mật mở ra từ sớm.
Bởi vì trên đường đi, ta đã phát lương thực, cứu sống vô số bách tính.
Họ chỉ cần thấy cờ của phủ Công chúa từ xa liền tự phát đứng dậy khởi nghĩa, chống lại triều đình.
Lúc này, ta mới thực sự hiểu câu: “Được lòng dân thì được thiên hạ.”
Mỗi khi chiếm lại một thành, chúng ta lập tức áp dụng chính sách cải cách dựa theo mô hình Thanh Long quốc:
Giảm thuế khóa, mở kho phát chẩn, chiêu an dân chạy nạn, khai khẩn ruộng hoang, bình ổn vật giá…
Đáng sợ nhất là,
những kho lương trong phủ quan lại và phủ nha đều đầy ứ,
vậy mà bọn chúng không chịu chia lấy một hạt cho dân đói.
Khi chúng ta càng tiến gần kinh thành, bách tính đã quỳ hai bên quan đạo, đốt hương khấu đầu.
“Công chúa tới rồi! Lão tướng quân rốt cuộc cũng đến rồi!”
“Chúng ta… cuối cùng có đường sống rồi!”
“Chúng ta có cái ăn rồi!”
Họ reo hò.
Tiếng reo như lửa, truyền càng xa, cháy càng mạnh.
Lần nữa gặp lại phụ hoàng, người đã hoàn toàn điên loạn.
Đối với chúng ta, không hề có một chút ăn năn hối lỗi.
Người rủa xả không ngớt.
Mắng ta bất hiếu, mắng ngoại tổ bất trung.
Thứ duy nhất người hối hận, là đã không sớm ra tay giết chết ta và ngoại tổ!
11
Ta không đăng cơ làm vua.
Ta biến Chu Tước quốc thành “khu kinh tế đặc biệt” của Thanh Long quốc.
Về chính trị thì tự trị cao độ, về kinh tế thì được trọng điểm hỗ trợ.
Tên gọi này là ta học từ… đạn mạc.
Ngay giữa triều đình, trước mặt văn võ bá quan, ta làm ra vẻ nghiêm túc mà làm nũng với Tiêu Diễn Chi, vừa kể khổ vừa đòi quyền lợi:
“Bệ hạ, Chu Tước quốc chúng ta trăm việc chờ khôi phục, dân sinh gian khổ, ngài nhất định phải ưu ái hỗ trợ nha~”