“Phải rót bạc, cử quan giỏi, mở thông thương, truyền kỹ thuật, Chu Tước bây giờ cái gì cũng thiếu hết!”

“Ngài cũng biết mà…”

Phía dưới, các đại thần đồng loạt giật giật khóe miệng.

Ngoại tổ thì bất lực liếc ta một cái.

Tiêu Diễn Chi ngồi trên thượng vị, kiên nhẫn nghe xong, chỉ nói một câu:

“Ừ, theo nàng cả.”

Ta liền thừa thắng xông lên:

“Về chính trị cũng không được can thiệp vào nha.”

“Việc bổ nhiệm quan lại, sửa đổi pháp luật, chăm lo dân sinh, đều do chúng ta tự quyết.”

Chàng dịu dàng nhìn ta:

“Nàng nói là được.”

Văn võ bá quan: co giật kịch liệt hơn nữa.

Hạ triều xong, ta liền quấn lấy chàng hỏi:

“Sao chàng lại tốt với ta như vậy?”

Chàng ngập ngừng, mím môi một lúc, cuối cùng vẫn mở lời:

“Hồi nhỏ chúng ta từng gặp nhau.”

Ta ngước lên nhìn chàng, trong mắt mang ý cười:

“Ta biết.”

Lần này đến lượt chàng sững người.

Ta như hồi còn bé, nhón chân xoa đầu chàng một cái.

“Người đẹp như thế, sao ta có thể quên được chứ!”

Khi còn nhỏ ta từng theo mẫu phi đến biên ải thăm ngoại tổ.

Tiêu Diễn Chi khi ấy cũng theo mẫu hậu về Vân Châu thăm ngoại tổ mẫu.

Vì hiếu kỳ với Chu Tước quốc, chàng lén lẻn ra ngoài một mình.

Ta trời sinh dễ gần, đặc biệt có nhẫn nại với người đẹp.

Lúc ấy, chàng cứ như một cục băng nhỏ, nói gì cũng không trả lời.

Ta vừa từ Tàng Thư Các lục được mấy quyển tiểu thuyết xuyên không, liền kể cho chàng nghe những câu chuyện trong sách.

Khi nghe đến giống lúa lai, guồng nước, biến pháp Thương Ưởng, đôi mắt chàng liền sáng bừng lên.

Nhưng sau đó, người của mẫu hậu tìm được chàng, đưa chàng về Thanh Long quốc.

Chàng nhìn ta chăm chú, hỏi:

“Nàng còn nhớ… ước nguyện khi ấy của mình không?”

“Hồi nhỏ nàng nói, mong thiên hạ đủ đầy, chúng sinh ấm no, vạn vật thăng bằng, bách tính ca khúc thái bình.”

12

Từ sau khi quyết định tạo phản, ta rất ít khi xem đạn mạc nữa.

Gian lận mãi cũng chán, vận mệnh của mình thì phải tự tay giành lấy.

Nhưng họ vẫn giống như những người bạn cũ.

Ta thỉnh thoảng vẫn mở ra xem, đọc họ tám chuyện, bàn tán quốc sự,

hoặc cãi nhau xem hôm nay trâm và y phục của ta nên phối màu thế nào thì đẹp hơn.

Hôm ấy ta mở đạn mạc.

Họ đang bàn về cái kết nguyên bản của câu chuyện:

【Giờ mới phát hiện, trong nguyên tác, nam chính không hề xuất hiện trong sinh thần của hoàng đế Chu Tước quốc!】

【Đúng vậy! Nên công chúa mới bị ép gả sang Bạch Hổ quốc, rồi sống mà bị giày vò đến chết!】

【Sau khi công chúa chết thảm, nam chính mới san bằng Bạch Hổ quốc. Rồi sau khi nhà lão tướng quân bị hại, lại diệt luôn Chu Tước quốc. Các ngươi không thấy… có gì mờ ám à?】

【Chậc, nguyên tác dù nam chính thống nhất thiên hạ, rốt cuộc cũng cô độc đến già thôi!】

【Các bảo bảo đừng buồn, bây giờ đã có tiểu công chúa ở bên rồi nha!】

Ta ngước nhìn về phía Tiêu Diễn Chi.

Người con trai đang tựa bên lan can dưới đình.

Ánh nắng xuyên qua tán lá, nhẹ nhàng phủ lên chàng, khiến dáng vẻ ấy dịu dàng và yên tĩnh.

Như cảm ứng được gì đó, chàng ngẩng đầu nhìn ta.

Khóe môi khẽ cong lên.

Đạn mạc nổ tung,

【A a a a! Bảo bối của tui lại cười rồi!!!】

(Hết)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap