Quanh trại lính, thậm chí còn có làng xóm bốc khói bếp.

Không khí không còn đầy tuyệt vọng, mà là sinh khí kiên cường bền bỉ.

Ngoại tổ đã đợi ta từ lâu bên ngoài cổng thành.

Người chẳng còn là vị chiến thần tung hoành năm xưa trong ký ức.

Đã già hơn nhiều, râu tóc bạc như sương, nhưng lưng vẫn thẳng tắp.

Người dẫn ta vào đại trướng, đuổi hết tả hữu.

Vẫn như xưa, rót cho ta một chén rượu.

“Uống chút cho ấm người…”

Nhìn mái tóc bạc trắng của người, mọi lời ta chuẩn bị sẵn, tình lý phân minh, khuyên nhủ hợp tình hợp lý, bỗng nghẹn lại nơi cổ.

“Nhụ nhi, cứ nói đi. Nhà họ Cố ta không có hạng người hèn.”

Một câu đó, khiến thần kinh ta vốn căng chặt suốt dọc đường như được thả lỏng.

Mũi cay xè như tìm được nơi nương tựa.

Ta kể lại toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra.

Nỗi nghi kỵ và sát tâm của phụ hoàng, mẫu phi suýt chết…

“Ngoại tổ, nếu không tin, ta đã chuẩn bị người có dung mạo dáng dấp giống người, có thể giả làm người về kinh trước, xem dọc đường có phục binh không.”

Ta còn đang cố thuyết phục, không ngờ ngoại tổ lại lập tức cắt lời:

“Ta tin.”

Ánh mắt người trầm tĩnh nhìn ta, giọng nói dứt khoát như chém sắt chặt đinh:

“Nhụ nhi, con đã có kế hoạch rồi.”

Ta hít sâu, quỳ sụp xuống, nói to:

“Ngoại tổ, chúng ta… tạo phản đi!”

Ta vẫn tưởng người khó thuyết phục nhất chính là ngoại tổ.

Vì Chu Tước quốc, người đã buông thê nữ, trấn thủ biên ải, một trụ là cả đời.

Lòng trung của người, trời đất chứng giám.

Nhưng ta quên mất,

Điều người trung thành, là quốc gia và bách tính, chứ không phải một minh quân hôn ám.

Người tuy tuổi cao, nhưng chẳng cố chấp.

Vì để dân biên ải đủ ăn mặc, người không tiếc giấu giếm kinh thành, cho binh lính khai hoang trồng trọt, ngầm buôn bán với Thanh Long quốc.

Nghe xong kế hoạch của ta, người không hề chần chừ dù chỉ một khắc:

“Được, chúng ta phản!”

9

Đêm đã khuya.

Ta ngồi một mình trên chòi canh đầu thành, mắt nhìn về phía Vân Châu xa xăm.

Tính toán xem ngày mai có thể đi tìm Tiêu Diễn Chi.

Dù những đạn mạc trước đó có phải cố ý ly gián, có phải để ngăn ta thay đổi cốt truyện hay không…

Ta cũng chẳng để tâm.

Ta có miệng, có thể tự đi hỏi.

Bỗng một luồng gió xẹt qua bên cạnh.

Có người nhẹ nhàng nhảy lên, hạ xuống bên cạnh ta.

Tim ta giật thót, tay lập tức đặt lên chuôi đao.

Nhìn kỹ,

Là Tiêu Diễn Chi!

Tim ta lập tức nhảy lên tận cổ.

Không rõ là vì sợ, hay vì mừng.

“Sao chàng lại đến đây?”

Ta hạ giọng, cảnh giác đảo mắt nhìn quanh, “Đây là quân doanh Chu Tước, bị người phát hiện thì phiền lắm đấy.”

Vai chàng vẫn còn vương sương lạnh.

Vẫn lạnh lùng tuấn mỹ như cũ, chỉ là thêm vài phần mỏi mệt.

Chàng chẳng bận tâm gì, ngồi xuống cạnh ta.

“Có ám vệ báo về, phụ hoàng nàng đã biết chuyện lương thảo ở biên ải.”

“Ông ta đã bí mật ra lệnh cho các châu phủ dọc đường, tập kết trọng binh…”

“Nếu các người khởi hành hồi kinh, bọn họ sẽ không tiếc mọi giá chặn giết giữa đường.”

Thấy ta không phản ứng gì, chàng quay đầu nhìn ta.

Trong mắt sâu thẳm của chàng phản chiếu ánh sao, cũng phản chiếu gương mặt đang cười ngốc của ta.

Ta thật sự muốn ôm lấy chàng một cái!

“Hôm nay vui thật đấy!” Ta nói.

Chàng có chút nghi hoặc trước lời ta chẳng ăn nhập gì.

Có lẽ cho rằng ta chưa tin lời chàng, định nói thêm.

“Ta tin!”

“Ta tin chàng!”

Ta vội vàng nói, “Chỉ là vì chàng đến tìm ta, ta vui quá nên ngốc ra mất thôi!”

Nghe vậy, vẻ mặt căng thẳng của Tiêu Diễn Chi thoáng dịu lại.

Chàng lấy từ trong ngực ra một lệnh bài huyền thiết chạm khắc hình rồng cuộn.

“Đây là lệnh điều động tám ngàn Long Lân Vệ ta để lại ở biên giới.”

“Họ đều là tử sĩ của ta, chiến lực siêu phàm, thề chết bảo vệ nàng và ngoại tổ.”

Chàng dừng lại một chút, ra hiệu bảo ta cầm lấy, rồi nói tiếp:

“Tấm lệnh bài Thẩm Hoằng đưa nàng, có thể điều động toàn bộ mật thám, ám trạm, phân đà và ngân trang của Thanh Long quốc nằm trong Chu Tước quốc.”

“Nàng… cứ thoải mái mà dùng.”

Giọng chàng trầm ổn, như thể đang nói chuyện gì rất đỗi bình thường.

Nhưng đây gần như là… đem toàn bộ móng vuốt và tai mắt của Thanh Long quốc cắm trong Chu Tước quốc, trao cả cho tay một công chúa địch quốc!

“Tiêu Diễn Chi!”

Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của chàng.

“Chàng không sợ… ta xoay lưỡi đao, dùng chính người của chàng đánh Thanh Long quốc sao?”

Tiêu Diễn Chi nhìn ta.

Ánh lửa nơi đầu thành phản chiếu trong mắt chàng, chậm rãi loang ra một nụ cười nhạt nhưng rõ ràng.

“Ta cũng tin nàng.”

Giọng chàng trầm ổn mà kiên định.

Đối diện với mỹ sắc như vậy, ta không nhịn được, ngay lập tức chụt một cái vào má chàng.

Cả hai bọn ta đều sững người.

“Gia Nhụ! Các người đang làm gì đó?!”

Tiếng ngoại tổ vang lên từ phía sau, suýt làm ta rơi khỏi đầu thành.

May mà Tiêu Diễn Chi kịp kéo ta lại.

Ta lập tức bước tới chắn trước mặt chàng.

“Ngoại… ngoại tổ, chàng… chàng ấy…”

Tiêu Diễn Chi dịu dàng vỗ vỗ vai ta, “Không sao, lão tướng quân biết ta đến đây.”

Ta: ?!

“Ch-ch-chàng với người…”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap