CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/cong-chua-thay-doi-cot-truyen/chuong-1-cong-chua-thay-doi-cot-truyen/
Đường đến biên ải xa xôi, đoàn xe chở lương thực chất đầy như núi, ắt sẽ thu hút vô số ánh mắt dòm ngó.
Đặc biệt là đám tham quan bị ta “cưỡng chế quyên góp” mấy hôm trước.
Bọn họ đều đang chờ xem ta xấu mặt, tiện thể tranh thủ vơ vét lại chút bạc.
Trời đã sẩm tối.
Ta lại đến Túy Tiên Cư dùng bữa tối.
Trong nhã gian, như thường lệ gọi đám tiểu ca đẹp trai ra hầu rượu.
Nhưng lần này lại là một nhóm cô nương xinh đẹp bước vào.
“Khoan đã, tiểu quan các ngươi đâu?”
“Bẩm công chúa,” cô gái dẫn đầu có vẻ lúng túng, “bọn họ hôm nay… xin nghỉ cả rồi.”
“Hết thảy đều xin nghỉ?” Cô ta trán đã lấm tấm mồ hôi, nhỏ giọng đáp: “Vâng.”
Đạn mạc cười rộ:
【Nghỉ cái rắm! Rõ ràng là Tiêu Diễn Chi ghen, cho rút sạch rồi hahaha!】
【Mùi giấm này qua màn hình còn ngửi được luôn đó! Bệ hạ oai phong lẫm liệt!】
【Nam chính bảo bối của tui còn có mặt thế này nữa, mãn nguyện rồi!】
Đạn mạc bây giờ lại trở về không khí hòa thuận ngày xưa.
Phần lớn đều đã bị gan dạ của ta thuyết phục, rôm rả đòi theo ta tạo phản.
Số thích xem ngược văn, thấy kịch bản đã không vãn hồi được nữa thì lặng lẽ rút lui.
Cũng có vài người thì bảo: tới đây rồi, ở lại xem nốt vậy.
…
Sau khi ta dùng cơm xong, Thẩm Hoằng xuất hiện đúng giờ.
Ta chẳng vòng vo, thẳng thừng đưa ra yêu cầu.
Dù gì cũng chính ông ta nói, ta cần gì cứ việc nói.
“Đường không yên ổn, muốn mượn Thẩm chưởng quầy ít người hộ tống thêm một đoạn.”
“Thuận tiện…”
Ta ngừng lại, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn: “Mượn thêm vài ám vệ thân thủ lanh lợi, bảo vệ ta an toàn.”
Thẩm Hoằng nhướng mày, nụ cười càng sâu thêm:
“Công chúa, cho phép tại hạ nói thẳng, người định mượn người hộ tống lương thực… là để đưa tới doanh trại của Cố lão tướng quân chăng?”
“Mà quân đội của lão tướng quân ấy, nơi binh phong chỉ tới… lại chính là biên cương Thanh Long quốc chúng tôi.”
“Người không sợ chúng tôi chặn xe trước sao?”
Ông ta nói thẳng ra như thế, ngược lại khiến ta thấy nhẹ nhõm.
Ta không để tâm, phẩy tay:
“Thẩm chưởng quầy nói đùa rồi, Thanh Long quốc hùng mạnh như vậy, đâu thèm để tâm đến chút đồ này.”
Ta uống một ngụm trà, nói tiếp:
“Huống hồ, nếu Chu Tước quốc thật sự có cái phúc bị Thanh Long quốc đánh hạ, cũng chưa chắc là chuyện xấu.”
“Trở thành dân quý quốc, có thể no đủ áo ấm, chẳng như Chu Tước quốc hiện nay…”
Ta thật không nỡ mở miệng nói ra thảm cảnh trong nước hiện giờ.
“Công chúa điện hạ… quả nhiên là kỳ nữ nhân gian.”
Thẩm Hoằng từ tay áo lấy ra một lệnh bài huyền thiết đưa cho ta.
“Người đã sẵn sàng, toàn là tinh nhuệ, chỉ chờ lệnh của người.”
8
Đoàn xe lập tức khởi hành.
Chưa đi được bao xa, ta đã xử lý xong đám tai mắt mà phụ hoàng cài vào đoàn.
Rời khỏi kinh thành chưa đến trăm dặm, tiếng đàn sáo đã bị tiếng khóc than thay thế.
Chẳng mấy chốc, ngay cả khóc cũng không còn, chỉ còn lại cảnh tượng trắng đen như phim câm.
Hai bên đường, cảnh tượng thê lương khiến người rợn gáy.
Một đứa trẻ quấn trong chiếc chăn rách ngồi ven đường, sớm đã hóa xác lạnh.
Mắt còn mở, trong tay ôm khư khư một cục bùn đông cứng, miệng nứt nẻ khẽ nhếch lên, như đang cười.
Một người mẹ lục tìm trong đống xác lạnh cứng, lần lượt lật lên từng thi thể, cho đến khi thấy thân thể bé nhỏ của con mình.
Nàng không khóc, không kêu, chỉ lặng lẽ dùng chiếu cỏ quấn lại, cõng lên lưng.
Còn có ba người vô cảm ngồi thành vòng tròn, giữa là nồi niêu xoong chảo…
Chỉ nhìn thoáng qua, ta đã nhận ra thứ thịt trong nồi không phải heo, không phải dê, mà là…
Dạ dày cuộn lên dữ dội.
Ta là công chúa cao quý, khoác hồ cừu, cưỡi tuấn mã, được ba ngàn thị vệ tinh nhuệ hộ tống, nhìn nhân gian như địa ngục trần gian.
Lá cờ thêu biểu tượng Phủ công chúa tung bay kiêu hãnh giữa trời.
Dân chúng bên đường chỉ có thể ngây ngẩn nhìn theo.
Trớ trêu thay,
Sau lưng ta là bao nhiêu lương thực có thể cứu sống vô số sinh mệnh, mà ta thì bất lực.
May thay, ta nhận được thư của ngoại tổ.
Người nói biên ải không thiếu lương, sớ tấu xin lương chỉ là thủ tục, để xua tan nghi ngờ của triều thần và phụ hoàng.
Người bảo ta tùy ý xử trí số lương thực này.
Ta lập tức hạ lệnh, phân phát dọc đường.
Nhưng chỉ cứu những người còn giữ lương tri.
Còn kẻ đã chẳng còn là người nữa… không cần cứu.
Nghe lệnh ta, ngay cả binh lính hộ tống cũng thở phào.
Dân chạy nạn và bách tính được lương thì vô cùng cảm kích.
Nhưng ta biết rõ, số lương ấy chỉ đủ giúp họ no lòng trong chốc lát, chẳng bao lâu sẽ cạn kiệt.
Càng tới gần biên ải, số lương thực của ta càng hao hụt.
Nhưng điều kỳ lạ là, ven đường đã không còn người đói khát nữa.
Thay vào đó là những khoảnh ruộng đã được khai hoang, phủ một lớp tuyết mỏng.
Dưới tường thành biên ải, vậy mà có cả doanh điền chỉnh tề.