Trước chứng cứ rành rành như thế, cô chủ nhiệm câm nín, không nói được câu nào.

Hiệu trưởng tức đến mức mặt đỏ tía tai:

“Cô Lý, xem cô làm ra cái chuyện gì đấy? Tôi còn thấy xấu hổ thay cho cô!

Ngày thường họp hành thì nói hay lắm, hóa ra cô quản lớp như vậy sao?”

Để xoa dịu cơn giận của phụ huynh, hiệu trưởng quyết định cho cô chủ nhiệm tạm đình chỉ công tác để kiểm điểm.

Các phụ huynh trong phòng liếc mắt nhìn nhau, rồi ra khỏi cổng trường.

Nhưng họ thấy vậy vẫn chưa hả giận.

Con gái mình phải chịu uất ức như thế,mà cô ta chỉ cần kiểm điểm vài ngày là xong chuyện ư?

Lỡ sau này quay lại, lại lén trù úm học sinh thì sao?

Ba tôi đứng ra:

“Tôi còn một cách nữa.”

Thế là mọi người lập thành một nhóm hành động.

Người lo kịch bản, người lo sản xuất, người phụ trách liên hệ, người chuẩn bị hậu cần.

Mọi người mời sinh viên khoa diễn xuất quay một đoạn phim ngắn.

Tên phim là “Cô giáo chủ nhiệm mê trai”,nội dung chính là dựa trên vụ xin nghỉ học của tôi để cải biên.

Vừa đăng lên mấy nền tảng video ngắn, lập tức gây bão.

Dưới phần bình luận, mọi người thi nhau để lại lời tố cáo:

【Cô giáo Doãn Lệ Quyên của Trường Thực nghiệm Bắc Dương, còn nhớ tôi không? Hồi đó tôi bị cúm, cô không cho nghỉ, để tôi sốt đến 40 độ mới được về nhà, suýt nữa cháy não. Cô giỏi lắm đấy, bà cô mê trai!】

【Cô Lý Phi Yến ở Trường Nhất Trung thành phố Nghi Hồng, còn nhớ tôi không? Mẹ tôi mua cho tôi chiếc áo len cổ cao ôm sát mới, học thể dục xong tôi cởi áo khoác, cô lại bảo tôi cố tình ăn mặc gợi cảm để dụ dỗ nam sinh. Đến tận bây giờ tôi vẫn không dám mặc áo cổ cao. Biến giùm!】

【Cô Trương Lệ của Trường Trung học Lam Thành, thành phố Hạc Nguyên, còn nhớ tôi không? Hồi cấp ba tôi phát triển sớm, ngực to, mấy tên nam sinh nói bậy gọi tôi là “bò sữa”, “dứa đại ca”, có đứa còn giả vờ trẹo chân để ngả người vào tôi, cố ý sàm sỡ. Tôi đi báo với cô, cô nói gì? Cô bảo tôi không biết xấu hổ, bị sờ thì bị sờ thôi, mất miếng thịt chắc? Còn nói tôi làm lớn chuyện mất mặt lớp. Bao nhiêu năm nay tôi không dám ngẩng đầu thẳng lưng. Tôi hận cô, hận chết cô!】

【Cô giáo Vương Tú Phân của Trường Tân Thành thành phố Hành Hà, còn nhớ tôi không? Cô nói tôi khỏi cần học hành gì nữa, với gương mặt hồ ly như tôi thì chỉ cần lấy đại gia là xong. Vì câu nói đó, nam sinh trong lớp đều bảo tôi là gái bán thân. Tôi có nói thế nào họ cũng không tin. Đồ đàn bà độc mồm độc miệng, tôi nguyền rủa cô về già không con không cháu, bệnh tật triền miên!】

【Cô giáo Lý Na ở Trường Hà Tân thành phố Hán Nam, cô còn nhớ tôi không? Nam sinh viết thư tình cho tôi, cô lại làm nhục tôi giữa lớp, còn nói “ruồi không đậu trứng lành”, “một bàn tay không thể vỗ thành tiếng”. Nào nào nào, chìa cái mặt to của cô ra đây, xem thử một cái bạt tai có kêu không!”】

Những bình luận như vậy ngày càng nhiều.

Mọi người thi nhau trút giận, chia sẻ những giáo viên “quái thai” mình từng gặp.

Vừa giải tỏa ấm ức, vừa bắt đầu bóc phốt.

Cuối cùng, mọi chỉ trích đều hướng đến cô Lý Quyên, giáo viên chủ nhiệm lớp 12A8 của Trường Thực nghiệm.

Nhóm hành động lại đổ thêm dầu vào lửa.

Mọi người soạn hẳn 108 trang PowerPoint,đặt tên là “Ba câu hỏi gửi cô Lý Quyên – giáo viên chủ nhiệm lớp 12A8 của Trường Trung học Thực nghiệm”.

Tất cả được gửi tới Sở Giáo dục.

Phụ huynh thì tranh thủ thời gian đi tố cáo công khai.

Do ảnh hưởng quá lớn, tính chất nghiêm trọng,Lý Quyên bị cách chức, khai trừ khỏi ngành giáo dục.

Hiệu trưởng cũng bị xử lý kỷ luật vì quản lý yếu kém.

Trường chúng tôi thay giáo viên chủ nhiệm mới.

Từ đó về sau, không còn bị phân biệt đối xử nữa.

11

Vì bộ phim ngắn kia quá thành công,ba tôi cùng vài phụ huynh khác lập một công ty sản xuất phim nhỏ, bắt đầu quay các loạt phim ngắn.

Bác Vương cũng được mời về làm việc.

Ban đầu chỉ là nhân viên dọn dẹp vài ngày, nhưng nhìn người ta diễn mà ngứa nghề, bác xin góp mặt thử một vai phụ.

Không ngờ chất giọng Hà Nam chuẩn của bác lại khiến bác nổi tiếng.

Bây giờ bác Vương đã là “diễn viên phụ vàng” được săn đón khắp nơi.

Một lần tôi được nghỉ, mẹ tôi cười tủm tỉm kể:

“Con biết không, Lý Quyên bị đánh đấy!”

Thì ra sau khi bị đuổi việc, Lý Quyên đi xin việc khắp nơi nhưng không đâu nhận.

Danh tiếng quá tệ, không trường nào dám tuyển, sợ ảnh hưởng uy tín.

Cùng đường, cô ta chuyển sang làm gia sư.

Dù sao cũng không phải phụ huynh nào cũng biết quá khứ ghê tởm của cô ta.

Nếu cô ta dạy học tử tế, học sinh tiến bộ, phụ huynh sẽ trả tiền và giới thiệu thêm người.

Nhưng bản chất xấu xa trong cô lại trỗi dậy.

Lúc đầu chỉ nhận dạy nam sinh, nói là “nam sinh tiếp thu nhanh, thông minh, dễ dạy”.

Nhưng dạy một kèm một, không gian nhỏ, khoảng cách gần.

Cô ta lại quen tay, lúc thì kéo tay học sinh, lúc thì vuốt mặt, có khi còn dựng tay chống cằm giả vờ làm ánh mắt lấp lánh.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap