Lúc còn làm chủ nhiệm, có học sinh còn ráng nhịn, cố chiều cô ta.
Nhưng giờ, người ta bỏ tiền ra để học, không phải để bị tán tỉnh.
Có học sinh không chịu nổi, đòi đổi gia sư.
Có phụ huynh mang hoa quả vào biếu, bắt gặp cảnh khả nghi.
Giới gia sư nhỏ lắm, mấy nhà truyền miệng một vòng là chẳng ai dám thuê nữa.
Cô ta lại quay sang dạy nữ sinh.
Nhưng lại không kìm được bản tính, suốt ngày châm chọc móc mỉa:
“Nữ sinh đầu óc như khúc gỗ, chẳng thông minh bằng mấy cậu học sinh tôi từng dạy.”
Vô tình bị phụ huynh nghe thấy, người ta xông vào mắng rồi đuổi đi, còn quay clip tung lên mạng.
Cư dân mạng tra một phát đã ra,Cô ta chính là nguyên mẫu của phim ngắn “Cô giáo mê trai” đang hot.
Thế là xong đời.
Còn ai dám thuê cô ta làm gia sư nữa?
Mất thu nhập, lại vì cái danh “mê trai”,mỗi lần chồng không vừa ý liền đánh đập, chửi cô ta là hạng rẻ rách, mắng cô ta lăng loàn, đuổi ra đường mà bán thân đi.
Mẹ tôi cười hỏi tôi:
“Thế nào? Hả giận chưa?”
Tôi khẽ mỉm cười:
“Con không để tâm nữa đâu.
Lý Quyên hôm nay ra sao là do chính cô ta tự chuốc lấy, chẳng liên quan đến ai cả.”
“Thôi mẹ đừng nhắc cô ta nữa, giúp con xem chọn ngành đại học nào đi.”
12
Sau khi tôi tốt nghiệp đại học và đi làm vài năm,trong một buổi họp lớp cấp ba, tôi lại nghe tin về Lý Quyên.
Lúc đó chúng tôi, mấy cô gái chuẩn bị làm mẹ, đang tụ lại trò chuyện xem muốn sinh con trai hay con gái.
Đa số đều thích con gái.
Bé gái mềm mại, có thể mặc váy xinh, cài nơ dễ thương,nuôi như một nàng công chúa nhỏ.
Triệu Tĩnh Hiểu cúi đầu, nhỏ giọng nói:
“Tớ không muốn sinh con gái, tớ muốn sinh con trai.”
Có người đùa:
“Thời nào rồi mà còn trọng nam khinh nữ?”
Cô ấy ngẩng đầu, hít sâu mấy hơi:
“Tớ sợ sinh con gái.
Sợ con gái đi học bị oan ức,sợ con gái gặp phải giáo viên không có đạo đức nghề nghiệp,giống như tớ năm xưa…”
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy trong mắt cô ấy là những giọt nước mắt bị kìm nén.
Vết thương có thể đóng vảy,nhưng nỗi đau không bao giờ biến mất.
Tôi định đưa tay ra an ủi thì Phạm Tâm Nguyệt phá tan không khí u ám bằng một tràng cười:
“Ây dà, cậu nói con mụ mặt dày Lý Quyên đúng không?
Đừng buồn nữa, tớ kể cậu nghe, giờ bà ta thê thảm lắm!”
Nghe nói Lý Quyên trên đường đi chợ bị người ta đâm.
Hung thủ là một người tâm thần,trước khi phát bệnh từng làm nghề mổ heo.
Khi bị bắt, cảnh sát hỏi vì sao giữa ban ngày lại ra tay.
Ánh mắt hắn lúc đó lại tỉnh táo:
“Bà ta đáng chết.
Cô giáo mê trai, khinh nữ như bà ta, chết là đúng.
Mà bà ấy chết chưa?”
Triệu Tĩnh Hiểu tức đến bật khóc.
“Đáng không?”
Cô ấy từng gặp giáo viên như vậy.
Khi còn nhỏ không dám phản kháng, cứ giày vò bản thân mãi,đến mức tinh thần cũng suy sụp.
Cô hỏi:
“Lý Quyên… có được cứu không?”
Phạm Tâm Nguyệt cười ha ha:
“Cậu nghe câu này chưa? ‘Kẻ ác sống dai’.
Loại người như bà ta, mạng lì lắm!”
Lý Quyên không chết, nhưng bị tổn thương thần kinh,liệt nửa người.
Trong bệnh viện, chồng cô ta không muốn trả viện phí,đòi ly hôn ngay tại chỗ.
Thậm chí còn vu oan:
nói cô ta bị đâm vì dan díu với đàn ông bên ngoài.
Đứa con trai út mà cô ta luôn nuông chiều,lấy cớ bận việc không đến thăm lấy một lần,thậm chí không buồn gọi điện.
Đứa con gái mà cô ta lạnh nhạt cả đời thì đã cắt đứt quan hệ, liên lạc cũng không được.
Vì không có ai đóng viện phí,bệnh viện phải liên hệ lại với con trai út.
Ai ngờ nó mắng thẳng:
“Bà ta liệt rồi thì sống làm gì?
Chỉ tổ vướng víu con cái, chết đi cho rồi.”
Cuối cùng, vẫn là Lý Quyên tự gọi điện cầu xin:
“Con ơi, mẹ nuôi con từng ấy năm, đừng bỏ mặc mẹ…”
Bất đắc dĩ, con trai mới tới đưa bà ta về.
Nhưng trên đường cao tốc, nghe nói đã bỏ bà ta giữa đường.
Tôi cười đùa hỏi Phạm Tâm Nguyệt:
“Sao cậu biết rõ thế?”
“Vì Lý Quyên được đưa vào chính bệnh viện nơi tớ làm việc.
Tớ còn tranh thủ đi hóng chuyện nữa đấy!”
Nói rồi, cô xoa đầu Triệu Tĩnh Hiểu:
“Làm ác thì gặp ác báo.
Đừng nghĩ nhiều nữa.
Không phải giáo viên nào cũng mê trai khinh nữ.
Tin tớ đi, vẫn còn rất nhiều người thầy tốt.”
Đúng vậy.
Thầy cô tốt còn rất nhiều.
Nhưng những người không xứng đáng đứng lớp vẫn tồn tại.
Có lẽ bạn từng gặp phải những kẻ đó.
Từng bị cười nhạo, bị sỉ nhục, bị phân biệt đối xử.
Nhưng đừng sợ.
Hãy phản kháng, hãy lên tiếng, hãy bảo vệ quyền lợi của mình.
Có những người, không đáng để bạn tôn trọng.
Nếu một người giáo viên ngay cả đạo đức nghề nghiệp cơ bản cũng không có,thì cô ta có tư cách gì để dạy dỗ người khác?
Bạn cần hiểu rằng:
Bất kể lúc nào, điều đáng được tôn trọng là con người – chứ không phải cái danh “nghề nghiệp”!
(Hết)