Một luồng lạnh lẽo từ sống lưng lan khắp toàn thân.

Thì ra, tôi chỉ đáng giá năm nghìn tệ.

Chỉ năm nghìn mà họ sẵn sàng bán cả tương lai của con mình.

Chị hai tôi cũng đến, không nói không rằng lao vào đánh nhau với bố mẹ.

Chị là người nóng tính, làm công trình nên sức khỏe dẻo dai, nhanh chóng chiếm ưu thế.

Nhưng bố mẹ tôi là hai con đỉa bám, lăn luôn ra cửa giả vờ chết.

“Hỡi ơi, con gái đánh cha mẹ! Thiên lý đâu rồi!”

Chị hai bị họ ôm chặt hai chân, không dám đánh thật, đôi bên cứ giằng co như vậy.

Nhân lúc họ đang cãi nhau, tôi dùng ga trải giường, chăn và quần áo buộc thành một sợi dây, cột vào chân giường, mở cửa sổ, ném xuống.

Tôi tụt xuống từ tầng hai.

Tôi nên cảm ơn vì họ chưa bao giờ cho tôi ăn no, nếu không tôi đã chẳng gầy, chẳng nhẹ như thế.

Tựa như cánh bướm, tôi nhẹ nhàng bay khỏi cái lồng ấy.

Hành lý chỉ là một chiếc ba lô.

Trong đó có:

Chứng minh thư

Thẻ ngân hàng

Giấy báo trúng tuyển Thanh Hoa, Bắc Đại

Vé máy bay đến thủ đô

Tôi mua điện thoại mới, gửi mỗi chị mười vạn.

Tiền không thể gửi quá nhiều, nếu không bố mẹ sẽ tới tìm họ đòi mãi không thôi.

Trước khi lên máy bay, tôi nhắn tin cho họ:

“Chị ơi, em đi rồi, chăm sóc tốt cho em út. Giữ gìn sức khỏe.”

Trước khi tắt máy, tôi hình như thấy Vệ Hiểu Tinh gửi tin nhắn tới.

Tôi không đọc, chặn luôn.

Đường dài, núi cao sông sâu, đời này không gặp lại.

13

Hôm nhận giấy báo trúng tuyển, có rất nhiều phóng viên đến trường.

Lần này học sinh trường số 7 có thành tích rất tốt, nhà trường nhân cơ hội này đẩy mạnh tuyên truyền.

Đèn flash rọi sáng từng gương mặt trẻ trung rạng rỡ.

Cho đến khi Hứa Dao được bạn bè vây quanh bước vào lớp học.

Phóng viên tiến lại gần:

“Bạn học, bạn thi được bao nhiêu điểm vậy?”

Hứa Dao cười thẹn thùng:

“Bình thường thôi, 654 điểm, không phát huy tốt lắm.”

Xung quanh vang lên một trận tiếc nuối:

“Trời ơi, mà còn nói không tốt? Thế này là học bá rồi còn gì!”

“Khiêm tốn quá đi!”

Ánh mắt phóng viên sáng rỡ:

“Điểm này là rất đỉnh rồi đấy!”

Bố mẹ Hứa Dao vô cùng thích cảm giác được tâng bốc, ngẩng đầu ưỡn ngực đầy tự hào.

Vô số ống kính chĩa thẳng vào họ, Hứa Dao kích động đến mức tay run rẩy.

“Thật ra em cũng không giỏi đến thế đâu… Nếu không có bạn kia bỏ thi đại học, chắc em cũng không giành được hạng nhất.”

Lời vừa thốt ra, cả lớp sửng sốt.

“Thi đại học đấy nhé! Mà dám bỏ thi á??? Điên rồi sao?”

“Haiz, đám trẻ bây giờ không biết học hành là con đường dễ ngoi lên nhất đâu, để đời vùi dập rồi sẽ hối hận thôi.”

“Loại bỏ thi thì chắc là học kém, không đủ tự tin thi nên trốn cho rồi.”

“Cũng đúng, lớp có một học bá hơn 600 điểm mà bỏ thi, rõ là chột dạ quá nên rút lui.”

Với hành động bỏ thi phút chót, bố mẹ Hứa Dao chỉ khinh thường hừ lạnh.

Họ quay sang Hứa Dao, nghiêm giọng dạy dỗ:

“Loại người đó chẳng nên thân được đâu, con đừng học theo!”

Xung quanh lại nhao nhao tâng bốc:

“Không phải ai cũng xuất sắc như con gái nhà anh chị đâu, chắc là không hợp học hành thôi.”

Hứa Dao thở dài một tiếng:

“Thật ra cũng không thể trách cô ấy, nếu không nghèo quá, chắc cô ấy cũng chẳng cần làm… tình nhân cho người ta để kiếm tiền…”

Cô ta giả vờ bịt miệng như thể lỡ lời:

“Á, em không cố ý đâu…”

14

Xung quanh như bùng nổ.

“Thật không biết xấu hổ! Đây là ở trường đấy, giáo viên không quản sao?”

“Loại người như vậy học hành gì nữa? Nếu cô ta có mặt hôm nay, tôi phải tát cho mấy cái!”

Tiếng khinh miệt vang lên khắp nơi.

Hứa Dao nhếch môi cười, tâm trạng cực kỳ sung sướng.

Giáo viên chủ nhiệm đẩy cửa bước vào, liếc nhìn Hứa Dao rồi quét mắt nhìn cả lớp, cao giọng:

“Chuyện này nhà trường đã sớm làm rõ. Các em là người trưởng thành, bịa đặt sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý.”

Ý ngầm: Hứa Dao vu khống.

Mọi người sửng sốt.

Đây là vu khống? Vậy sao cô ta nói nghe đàng hoàng như thật vậy?

Hứa Dao lập tức đỏ bừng mặt, cắn môi nói:

“Nhưng cô ấy bỏ thi là thật mà…”

Đúng vậy, dù sao thì bỏ thi cũng không thể tha thứ.

Giáo viên chủ nhiệm dán một tờ thông báo lên bảng đen:

“Tự mình xem đi.”

Vài phóng viên lập tức lao tới, chụp lia lịa!

Phụ huynh và học sinh xung quanh vươn cổ nhìn,

Tất cả đều sững sờ tại chỗ.

Chuyện gì thế này?!

Không phải nói cô ta là học dốt sao?

Không phải nói vì chột dạ nên mới bỏ thi sao?

Sao lại được tuyển thẳng Thanh Hoa, Bắc Đại rồi?

Cả lớp xôn xao, đây mới là học bá chân chính!

Chẳng trách hôm nay không thấy mặt, còn bị vu khống sau lưng, thật sự quá oan uổng.

“Không thể nào!”

Hứa Dao chen qua đám đông, lao tới nhìn chằm chằm tờ thông báo:

【Nhiệt liệt chúc mừng học sinh Sài Kiêu của trường ta đạt giải Nhất cuộc thi Olympic Vật lý toàn quốc dành cho học sinh trung học, được tuyển thẳng vào Thanh Hoa, Bắc Đại!】

Hai chữ “tuyển thẳng” như kim nhọn đâm vào mắt Hứa Dao.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap