CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/co-dai-khong-cui-dau/chuong-1-co-dai-khong-cui-dau/
Ba tôi nhìn tôi bằng ánh mắt thất vọng:
“Mày làm mất hết mặt mũi nhà này. Tao quyết định rồi, số tiền đó mày giữ không an toàn, tao với mẹ mày giữ giùm, sau này mày cưới chồng tao cho mày tám vạn làm của hồi môn.”
Trước ánh nhìn của các bạn, tôi như một cục đất sét bị họ lật tới lật lui để lục soát.
Họ còn chửi bậy gì đó, tôi không nghe rõ.
Ánh mắt tôi lướt qua đám đông, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Vệ Hiểu Tinh ở cuối hành lang.
Giáo viên chủ nhiệm kịp thời đến, gọi bảo vệ kéo bố mẹ tôi ra ngoài.
Sau đó đuổi hết đám học sinh đang xem náo nhiệt:
“Xem gì mà xem, về ôn tập đi, kỳ thi thử hai đến nơi rồi đấy!”
Vừa nói vừa vỗ vai tôi:
“Đi theo thầy vào văn phòng.”
Tiếng xì xào lặng lẽ rơi lại phía sau:
“Giáo viên chủ nhiệm gọi kìa, chẳng lẽ chuyện đó là thật?”
“Trời ơi, có khi nào bị đuổi học không?”
“Sao có thể chứ, người ta có Vệ Hiểu Tinh chống lưng, không tin thì cứ chờ xem, chẳng có chuyện gì đâu.”
…
Giáo viên chủ nhiệm thở dài, nhìn tôi đầy lo lắng:
“Tiếp theo thầy nói, em phải chuẩn bị tâm lý.”
Tôi đại khái cũng đoán được, có lẽ nhà trường muốn xử phạt tôi.
Dù sao chuyện này cũng quá ầm ĩ rồi.
Nhưng giây tiếp theo, thầy bỗng nở nụ cười rạng rỡ:
“Hồ sơ bảo lưu xét tuyển của em đã được chấp thuận.
Chúc mừng em, Sài Kiêu, em đã được Thanh Hoa, Bắc Đại tuyển thẳng!”
11
Tôi khẩn cầu giáo viên giữ bí mật một thời gian, thầy gật đầu hiểu ý.
Ra khỏi văn phòng, đầu tôi vẫn lâng lâng như trên mây.
Tôi bước nhẹ như bay, quên hết cả cơn đau trên mặt, miệng khe khẽ ngân nga.
Góc hành lang, có tiếng cãi nhau:
“Em muốn gì anh đều cho rồi, sao còn làm thế với cô ấy?”
Tiếng Vệ Hiểu Tinh vang lên đầy phẫn nộ.
Tiếng khóc rấm rứt của Hứa Dao:
“Cô ta cố ý khiêu khích em mà anh không thấy sao? Rõ ràng là cô ta cố tình!”
Vệ Hiểu Tinh gần như phản bác ngay:
“Thì đó cũng là bản lĩnh của cô ấy!”
Bầu không khí im lặng kéo dài khiến tiếng bước chân tôi trở nên chói tai.
Tôi đành dừng lại, vừa lúc nghe thấy Hứa Dao gào lên:
“Anh thích cô ta rồi, đúng không?”
Vệ Hiểu Tinh không trả lời.
Tôi cũng chẳng hứng thú với câu trả lời đó.
Hứa Dao lại quát:
“Chẳng trách gì anh đưa tiền cái là đưa ngay! Anh từng tiêu cho em một đồng nào chưa?”
Vệ Hiểu Tinh sững người:
“Sao em cũng trở nên vật chất như vậy? Thứ hạng đầu tiên của em chẳng phải là tiền anh mua về sao?”
Một khi vết rạn nứt đã mở, sẽ chẳng bao giờ hàn lại được.
Tôi lặng lẽ rời đi.
Từ ngày đó, hai người họ chiến tranh lạnh.
Nhưng tôi biết, Vệ Hiểu Tinh vẫn còn để tâm đến Hứa Dao.
Trước kỳ thi thử lần hai, tôi nhận được hai mươi vạn như thường lệ.
Tính lại suốt ba năm, tôi đã tích góp được hơn ba trăm vạn.
Với Vệ Hiểu Tinh thì chẳng đáng bao nhiêu,
nhưng với tôi, đó là một món tài sản đổi đời.
Cậu ta lại tìm đến tôi vào ngày trước kỳ thi đại học.
Lâu không gặp, sắc mặt cậu ta rất kém, cả người toát lên vẻ mệt mỏi, chán chường.
“Làm ơn giúp Hứa Dao lần cuối.”
Tôi nhướng mày, sớm đoán được sẽ có ngày này.
Cậu ta hít sâu một hơi:
“Một triệu, đừng đi thi đại học. Hứa Dao phải giành hạng nhất thành phố.”
Ngừng lại một chút, cậu ta nói tiếp:
“Ba mẹ cô ấy rất hà khắc, ba năm nay luôn đứng top, áp lực ngày một lớn…”
“Cô ấy sống không dễ dàng, thành tích với cô ấy quan trọng lắm.”
Câu nào câu nấy đều tràn ngập sự thương hại.
Tôi hỏi:
“Vậy còn tôi? Ba năm cố gắng của tôi cứ thế mà đổ sông đổ biển sao?”
Cậu ta né tránh ánh mắt tôi:
“Cậu khác cô ấy, cậu thông minh, học lại một năm vẫn đỗ được. Nhưng nếu cô ấy tụt hạng, sẽ bị đánh tàn tệ.”
Cuối cùng, cậu ta dịu giọng:
“Ba năm qua đã thiệt thòi cho cậu rồi. Sang năm tôi thi lại cùng cậu.”
Tôi mỉm cười:
“Được thôi.”
Đồ ngốc, cậu tự đi thi lại đi.
Tôi sẽ mang theo tiền, sống cuộc đời của riêng mình.
12
Sáng ngày thi đại học, tôi bị chặn trong nhà chị cả.
Bố mẹ tôi không nói không rằng xông vào, nhốt tôi trong phòng.
“Con đĩ kia, tưởng không về nhà thì tụi tao không tìm ra mày chắc?”
“Còn muốn đi thi đại học? Mày thi rồi cũng đi làm bồ nhí cho người ta thôi, từng đó tiền mà không đưa cho tụi tao một xu? Nuôi mày bao năm uổng phí rồi!”
Chị cả tức đến phát khóc:
“Mở cửa ra! Hôm nay là kỳ thi đại học của Kiêu Kiêu! Hai người muốn bao nhiêu, tôi đưa!”
Mẹ tôi gào lên chói tai:
“Tiền của mày vốn phải về nhà! Sinh ra mấy đứa chẳng phải để kiếm tiền nuôi nhà hay sao!”
Điện thoại tôi bị tịch thu, chỉ còn cách đập cửa thật mạnh:
“Chị ơi, đừng lo, em có cách.”
Qua cánh cửa gỗ, tôi nghe thấy tiếng ba hừ lạnh:
“Hôm nay tụi tao canh ở đây, mày đừng hòng ra ngoài. Thi xong rồi, mình tính sổ một triệu đó.”
Rồi ông ta thì thầm với mẹ tôi:
“Con gái nhà họ Hứa thật hào phóng, chuyện nhỏ xíu vậy mà chi hẳn năm nghìn!”