Nghe vậy, các cổ đông xung quanh đều sững sờ, ngơ ngác nhìn nhau.
Vài giây sau, ba tôi phản ứng lại, đem nguyên nhân cái chết của ba mẹ Thẩm Tự Cẩn năm xưa kể ra rõ ràng.
Nhưng Thẩm Tự Cẩn lại hoàn toàn không tin.
“Ba, đến nước này rồi, người đừng chối nữa!”, chị tôi giận dữ nói, “Ba đã hại chết ba mẹ của Tự Cẩn, nên năm đó con mới xin ba mẹ nhận nuôi anh ấy.
Ba, con thật sự là đang chuộc tội thay hai người…”
Ba tôi giận đến nghẹt thở, giơ tay tát chị tôi một cái.
“Câm miệng!”
Khóe miệng chị bật máu.
Thẩm Tự Cẩn lập tức che chắn cho chị, kéo chị vào lòng:
“Ông dám đánh người phụ nữ của tôi?
Hứa Vinh Bang, giờ Tập đoàn Hứa thị đã là của tôi rồi. Nếu tôi muốn ông chết, còn dễ hơn bóp chết một con kiến.
Tôi muốn ông xin lỗi Tiểu Ý!”
Ba tôi nhìn chị gái tôi đang nép vào lòng Thẩm Tự Cẩn, gật đầu:
“Được.”
Mắt chị sáng lên, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tự Cẩn:
“Tự Cẩn, cuối cùng anh đã giành lại được…”
“Gọi bảo vệ.”
Ba tôi lạnh giọng cắt ngang lời chị, “Đuổi hai người này ra ngoài.”
Chị tôi vùng khỏi lòng Thẩm Tự Cẩn:
“Ba! Bây giờ ba không còn quyền đuổi chúng con nữa!”
Ba tôi bật cười khinh miệt:
“Vậy con cứ hỏi mấy cổ đông ở đây xem, ai có quyền?”
Chị vội chạy đến chỗ Phó chủ tịch Trương:
“Chú Trương! Chú nói gì đi chứ! Hợp đồng chú cũng ký rồi mà!”
Phó chủ tịch Trương khẽ cau mày:
“Ký hợp đồng gì? Sao tôi không biết?”
Chị hoàn toàn ngơ ngác:
“Sao chú lại không biết? Lúc đó con cũng có mặt mà! Còn có luật sư của chú nữa, chú… chú gọi ông ấy đến đi!”
Phó chủ tịch Trương cười nhạt:
“Trùng hợp là luật sư của tôi vẫn đang ở công ty.”
Ông ta lập tức gọi người đến.
Chị túm lấy vị luật sư kia:
“Rõ ràng hợp đồng đã ký, nếu chú ấy lật lọng thì cháu có thể kiện không?”
Luật sư nghiêm túc đáp:
“Lúc đó Phó chủ tịch Trương đã uống say đến mức không biết gì, dù có ký tên thì hợp đồng cũng không có giá trị pháp lý. Tôi có thể làm chứng điều đó.”
Chị tôi chết lặng.
Dù sao Thẩm Tự Cẩn vẫn thông minh hơn, hắn lập tức nhìn quanh các cổ đông đã bán cổ phần cho hắn, rồi chợt nhớ lại, lúc ký hợp đồng, ai cũng uống rất nhiều rượu.
Hắn nhận ra, đây là một cái bẫy.
Tôi chậm rãi đứng dậy, mỉm cười nhìn chị gái:
“Chị à, chị thua rồi.”
Chị không thể chấp nhận kết cục này, như phát điên chỉ tay vào ba mẹ tôi:
“Chính hai người đã giết ba mẹ của Tự Cẩn! Hai người đáng chết!”
Đúng lúc đó, bảo vệ đã vào đến nơi.
Ba tôi quát lớn:
“Lôi hai người họ ra ngoài! Vĩnh viễn không cho phép bước vào công ty!”
Khi bị kéo đi, chị vẫn không cam lòng gào lên:
“Là các người giết ba mẹ của Tự Cẩn! Các người là hung thủ giết người…”
Phòng họp yên tĩnh đến nghẹt thở.
Ba tôi xoa trán:
“Giải tán.”
Mọi người nghĩ rằng biến cố lần này đã kết thúc.
Nhưng với tôi, mọi thứ vẫn chưa xong.
Trong khoảng thời gian Thẩm Tự Cẩn làm việc ở công ty, bàn tay hắn chẳng sạch sẽ gì.
Tôi đã thu thập đủ bằng chứng, chỉ cần giao ra là đủ để hắn vào tù bóc lịch dài dài.
Và tôi cũng đã sớm cho người bí mật để lại trong xe của chị tôi những tài liệu chứng minh nguyên nhân thật sự cái chết của ba mẹ hắn.
Chỉ đợi Thẩm Tự Cẩn phát hiện.
Hắn cũng không làm tôi thất vọng, ba ngày sau, hắn đã tìm thấy toàn bộ tài liệu.
Và cuối cùng cũng biết được, ba mẹ hắn hoàn toàn không phải do ba mẹ tôi giết.
Hắn ném tất cả hồ sơ vào mặt chị:
“Em sớm đã biết đúng không?”
Chị nhặt đống tài liệu lên, xem qua rồi… chẳng thèm để tâm:
“Thì sao? Tự Cẩn, em là đang giúp anh.
Chỉ cần anh giành được Tập đoàn Hứa thị, tất cả sẽ là của anh.
Anh là nam chính cơ mà…”
“Là em hủy hoại tôi!”
Thẩm Tự Cẩn gầm lên, một cước đá thẳng vào bụng chị.
Chị ngã vật xuống đất, máu đỏ loang lổ trào ra dưới thân.
15
Chị tôi bị sảy thai, còn vì mất máu quá nhiều mà suýt chết trên bàn mổ.
Cố Lâm đã đem toàn bộ bằng chứng về những hành vi phạm pháp của Thẩm Tự Cẩn trong công ty, cùng với các cáo buộc trốn thuế, gian lận trong thời gian hắn còn điều hành công ty riêng, nộp hết cho tòa án.
Thêm vào đó là tội hành hung suýt giết chết chị tôi, cảnh sát lập tức phát lệnh truy nã hắn.
Thẩm Tự Cẩn biết đời mình đến đây là hết.
Trước khi bị cảnh sát bắt, hắn tìm đến tôi.
“Người nhà họ Hứa, tao sẽ không tha cho bất cứ ai.”
Hắn siết chặt con dao trong tay, sải bước lao về phía tôi, trong mắt tràn đầy sát ý.
Ngay khi hắn còn cách tôi một mét, một bóng người cao lớn như tia chớp đã chắn trước mặt tôi.
Tiếng rên trầm đục vang lên.
Thẩm Tự Cẩn rút dao ra, lại đâm thêm một nhát nữa.
Cố Lâm tung một cú đá, đẩy hắn ra xa.
Bảo vệ ập đến, nhanh chóng khống chế Thẩm Tự Cẩn.
Cố Lâm quay đầu nhìn tôi, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn mỉm cười.
Ánh mắt đó như thể đang tạm biệt tôi.
Tôi sợ hãi tột độ, quỳ xuống ôm lấy thân thể đổ gục của Cố Lâm, tay run rẩy gọi cấp cứu.
“Cố Lâm, anh cố lên, xe cứu thương sắp tới rồi.”