Cố Lâm nằm trong vòng tay tôi, đưa tay khẽ vuốt má tôi:
“Khóc gì chứ? Anh đã hứa sẽ luôn bảo vệ em.
Anh làm được rồi, Hứa Tịch Tịch, em nên vui mới phải.”
Tôi lắc đầu thật mạnh, nước mắt như mưa:
“Em không vui! Em không muốn anh gặp chuyện gì cả! Cố Lâm, anh đừng chết được không?”
Chẳng lẽ tôi vẫn không thể thay đổi kết cục của anh sao?
“Em xin anh, Cố Lâm, đừng chết…”
Cố Lâm nhắm mắt lại, môi vẫn cong lên nụ cười:
“Vậy thì em cười lên đi, Hứa Tịch Tịch… Anh muốn thấy em cười.”
Tôi cố gắng lắm mới nặn ra được một nụ cười gượng gạo.
Bàn tay đang chạm vào má tôi… rơi xuống.
Sau khi cấp cứu, Cố Lâm đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng và được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Tôi trở về lấy ít đồ dùng cá nhân cho anh, tình cờ nhìn thấy trên đầu giường có một tấm ảnh.
Là tấm ảnh chụp ngày anh tốt nghiệp.
Trong ảnh, tôi đang cười rạng rỡ nhìn về phía ống kính.
Còn ánh mắt của Cố Lâm… lại chỉ dừng trên người tôi.
Như thể thời gian đã ngừng lại ở khoảnh khắc ấy.
Tôi ôm lấy bức ảnh, òa khóc nức nở.
…
Vài đứa bé trai được viện trưởng trại mồ côi chọn lọc sẵn đã ngồi đợi trong văn phòng.
Mà “chị tôi”… sau khi tỉnh lại thì phát điên rồi, cứ miệng lẩm bẩm rằng mình là nữ chính, mình sẽ không thua.
Tôi đề nghị đưa chị vào viện tâm thần, đồng thời gửi cho viện trưởng một khoản tiền lớn, yêu cầu họ “chữa trị” thật tốt.
Không được để chị chết, mà phải khiến chị mỗi ngày sống không bằng chết.
Trên đường trở về, chuông điện thoại reo lên.
Nhìn chữ “Anh” hiện trên màn hình, nước mắt tôi lại trào ra không kìm được.
Tôi bắt máy.
Cố Lâm không nói gì.
Tôi nghẹn ngào:
“Cố Lâm, anh chờ em… Em về ngay đây.”
Giọng anh có chút yếu ớt:
“Ừ.”
Tôi giục tài xế lái nhanh hơn.
Tôi phải đến thật nhanh, đến bên Cố Lâm.
Tại bệnh viện, cuối cùng tôi cũng gặp lại anh.
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi cảm xúc đều trở nên rõ ràng.
Cố Lâm… anh không phải vũ khí của tôi, không phải anh trai của tôi…
Mà là người tôi thích.
Khi ánh mắt tôi chạm vào ánh mắt anh, nước mắt tôi lại rơi như mưa.
“Lại đây.”
Cố Lâm nằm trên giường bệnh, yếu ớt vẫy tay với tôi.
Tôi tiến lại gần, trong tầm mắt mờ nhòe vì nước mắt, tôi thấy tay anh đưa lên chạm vào má tôi, tôi lập tức ngồi xuống, nghiêng người để anh có thể chạm đến.
Tôi cũng nắm lấy tay anh.
“Đừng khóc.”
Đôi môi tái nhợt của Cố Lâm cong lên một đường nhẹ:
“Hứa Tịch Tịch, anh thích nhìn em cười.”
Tôi lau nước mắt, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Rồi trong ánh mắt đầy ngạc nhiên của anh, tôi mỉm cười:
“Anh mau khỏe lại đi, em sẽ cười với anh mỗi ngày.”
Trong đôi mắt Cố Lâm, vốn luôn trầm tĩnh, cuối cùng cũng lấp lánh những vì sao nhỏ.
“Cả đời này, chỉ được cười với mình anh.”
“…”
Quả nhiên là lời thoại của phản diện âm trầm, chiếm hữu đến vậy.
Tôi gật đầu.
“Được, vậy thì cả đời này.”
(HẾT)