Cố Lâm tất nhiên nghe thấy, nhưng vẫn không hề có phản ứng.
Tôi chỉ vào mặt chị:
“Chị có muốn soi gương không? Trông chị bây giờ dầu bóng đấy.”
Khí chất không đủ, dù chị có cố gắng ra vẻ quý phái đi chăng nữa, cũng chẳng khác nào khỉ mặc sườn xám.
Chị không giữ nổi mặt mũi nữa, cả gương mặt nhăn tít lại:
“Hứa Tịch Tịch, chị thấy em đúng là hư hỏng rồi!
Nếu em đã không coi chị là chị gái nữa, sau này gặp khó khăn gì cũng đừng mong chị giúp.”
Chị liếc tôi lạnh lùng, rồi quay người lên lầu.
Tôi bỗng cảm thấy một luồng sát khí lạnh toát sau lưng, quay đầu lại,
Thấy Cố Lâm không biết đã nhìn theo bóng lưng chị bao lâu, trong đáy mắt cậu dường như có thứ gì đó đáng sợ đang cuộn trào.
Thấy tôi quay sang, Cố Lâm lập tức thu lại biểu cảm thật sự, nở một nụ cười vô hại với tôi.
13
Từ sau khi vào Tập đoàn Hứa thị, Thẩm Tự Cẩn liền buông bỏ công ty riêng của mình, ngày ngày đi làm như một nhân viên bình thường, dậy sớm về muộn.
Lúc đầu hắn dĩ nhiên không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn bị chị tôi thuyết phục.
Tôi đoán được chị đã nói gì với hắn, có lẽ nói thẳng luôn: “Anh là nam chính của câu chuyện này, chỉ cần anh biết nhẫn nhịn chờ thời, tương lai cả Tập đoàn Hứa thị nhất định sẽ thuộc về anh.”
Quả nhiên, Thẩm Tự Cẩn nghe lời chị, bắt đầu nghiêm túc làm việc, cần mẫn hết mực. Cuối cùng hắn cũng được thăng chức, trở thành quản lý bộ phận.
Ba mẹ tôi dĩ nhiên không thể để con rể mãi chỉ làm nhân viên quèn, hơn nữa họ cũng chủ ý muốn bồi dưỡng hắn, nên con đường thăng tiến của Thẩm Tự Cẩn càng lúc càng thuận lợi.
Cuối cùng, hắn đã có thể đứng ngang hàng với Cố Lâm.
Và cũng đến lúc hắn không cần phải giả vờ nữa, nhẫn nhịn bao năm nay, hắn đã giăng xong thiên la địa võng, chỉ đợi ngày này để kéo cả nhà tôi xuống đáy.
Vì vậy, khi tôi nhận được tin chị và Thẩm Tự Cẩn mở cuộc họp cổ đông, tôi chẳng hề bất ngờ.
Cuộc họp diễn ra lúc chín giờ sáng.
Tôi và Cố Lâm đi theo ba mẹ vào phòng họp.
Thẩm Tự Cẩn ngồi ở vị trí chính giữa bên trái bàn họp, còn chị tôi đứng ngay sau lưng hắn.
Ba tôi chỉ liếc chị một cái đầy thất vọng, không nói gì, rồi ngồi xuống ghế chủ tọa.
Mẹ tôi ngồi bên phải ông.
Các cổ đông khác cũng đã yên vị.
Tôi và Cố Lâm ngồi vào chỗ của mình.
Với tư cách là Chủ tịch, ba tôi mở lời:
“Mọi người đều đã đến đủ rồi. Tiểu Thẩm, là cậu triệu tập cuộc họp cổ đông này, vậy cậu bắt đầu đi.”
Thẩm Tự Cẩn khẽ cười lạnh.
Chị tôi đứng phía sau hắn mở miệng trước:
“Ba, nhiều năm như vậy rồi, ba vẫn gọi Tự Cẩn là Tiểu Thẩm, ba không thấy như thế là quá thiếu tôn trọng sao?”
Tôi đã sớm nói rõ mọi chuyện với ba mẹ, nên giờ phút này, họ đã hoàn toàn tuyệt vọng với chị tôi.
Ba tôi lạnh lùng nhìn chị, ánh mắt không còn là ánh nhìn của một người cha dành cho con gái nữa.
“Muốn họp thì nói thẳng vào vấn đề, ai cũng bận rộn cả.”
Chị gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vai Thẩm Tự Cẩn:
“Được, Tự Cẩn, anh nói đi.”
Thẩm Tự Cẩn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt dừng lại trên người ba tôi:
“Bác Hứa, cháu vẫn gọi bác như vậy, vẫn để bác ngồi ghế Chủ tịch, là để thể hiện sự tôn trọng.
Nhưng… bác cũng đã đến lúc nên nghỉ hưu rồi.”
Nói rồi hắn lấy ra mấy tập hồ sơ, đưa cho chị tôi.
Chị lập tức cầm lấy, đưa một bản cho ba tôi, một bản cho mẹ tôi:
“Mời xem.”
Ba mẹ tôi mở tập hồ sơ ra, bên trong là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
“Các cổ đông ngồi đây đều đã ký tên. Cổ phần trong tay họ sớm đã chuyển sang cho Tự Cẩn.
Hiện giờ Tự Cẩn đang nắm giữ 51% cổ phần của Tập đoàn Hứa thị.
Cũng có nghĩa là…”
Chị tôi mỉm cười nhè nhẹ:
“Ba, chiếc ghế đó giờ là của Tự Cẩn rồi, ba nên nhường lại thôi.”
Tôi và Cố Lâm nhìn nhau, không ai lên tiếng, chỉ im lặng theo dõi vở kịch này.
Ba tôi cuối cùng vẫn hỏi ra câu đó:
“Tiểu Ý, vì sao con lại đối xử với ba mẹ như vậy?”
Chị tôi thở dài một tiếng:
“Ba mẹ, con đang chuộc tội thay hai người.”
Thẩm Tự Cẩn bước tới trước mặt ba tôi:
“Hứa Vinh Bang, năm xưa khi ông hại chết ba mẹ tôi, ông có từng nghĩ đến ngày hôm nay không?”
“Cậu nói gì?”
Mẹ tôi bật dậy.
Ánh mắt Thẩm Tự Cẩn lóe lên vẻ hả hê khi trả được thù, hắn nhìn mẹ tôi:
“Bà vẫn chưa nhận ra tôi sao? Tôi chính là con trai của Thẩm Diệu Vi.
Giờ thì nhớ ra chưa?”
14
Tuy tôi đã sớm nói rõ với ba mẹ tất cả những chuyện mà chị và Thẩm Tự Cẩn âm thầm làm sau lưng, nhưng ân oán giữa nhà họ Hứa và nhà họ Thẩm thì tôi vẫn chưa đề cập đến.
Ba mẹ tôi lúc này rõ ràng là sững sờ.
“Cậu là con trai của Thẩm Diệu Vi thì sao?”
Ánh mắt Thẩm Tự Cẩn nheo lại đầy nguy hiểm, hận ý bùng lên trong khoảnh khắc.
Hắn đập mạnh xuống bàn, trợn mắt căm hận nhìn ba tôi:
“Hứa Vinh Bang! Năm xưa ông hại chết ba mẹ tôi, hôm nay tôi sẽ báo thù cho họ!”