Ba tôi quát lớn:

“Không có vì sao hết! A Lâm là con trai của ba, vào công ty là lẽ đương nhiên!”

Dứt lời, ông vung tay ra hiệu không muốn nghe thêm gì nữa, bảo người hầu chuẩn bị phòng cho chị.

Chị bất chợt đưa tay vuốt nhẹ bụng mình.

Tôi và Cố Lâm nhìn nhau, giây tiếp theo liền nghe thấy chị nói:

“Cố Lâm là con trai ba, nhưng Tự Cẩn là con rể của ba.”

“Tiểu Ý, con nói gì vậy?” Mẹ tôi bước lên trước, “Con vừa mới tốt nghiệp đã muốn kết hôn?”

Chị nhìn mẹ đắc ý:

“Không thì sao? Con đã mang thai con của Tự Cẩn rồi, tất nhiên là phải kết hôn.”

Ánh mắt kinh hoàng của ba mẹ lập tức đổ dồn về phía bụng chị.

Hôm sau, ba mẹ tự mình đưa chị đi bệnh viện.

Kết quả kiểm tra cho thấy, chị thật sự đã mang thai, được bảy tuần.

Chị nhẹ nhàng vuốt bụng:

“Bây giờ có thể để Tự Cẩn vào công ty rồi chứ? So với Cố Lâm, Tự Cẩn mới là người thân thực sự của chúng ta.”

Ba mẹ nhìn nhau, trong mắt đều là bất đắc dĩ và thất vọng.

Chắc họ cũng chẳng hiểu nổi tại sao cô con gái ngoan ngoãn năm xưa lại biến thành như vậy.

Nhưng dẫu sao cũng là con ruột, ba mẹ vẫn mềm lòng.

Cuối cùng, ba tôi nói:

“Tiểu Thẩm có thể vào công ty…”

Chị không kìm được, lập tức yêu cầu cho Thẩm Tự Cẩn làm tổng giám đốc, nói tóm lại là phải cao hơn Cố Lâm.

“Không được.”

Ba tôi nghiêm giọng, cắt ngang lời chị, giọng điệu không cho phép phản bác:

“Đồng ý để Tiểu Thẩm vào công ty là vì đứa bé trong bụng con. Nếu thật sự có năng lực làm tổng giám đốc, công ty sẽ không bỏ phí nhân tài.”

Chị thấy thế thì tạm hài lòng:

“Được.”

Trong lòng chị, chỉ cần Thẩm Tự Cẩn bước chân vào công ty, sớm muộn gì Tập đoàn Hứa thị cũng sẽ thuộc về tay cậu ta.

Bởi vì… đó là kịch bản của “truyện”.

Cô chị ngốc của tôi, đến giờ vẫn còn đang sống trong giấc mơ làm nữ chính.

11

Thẩm Tự Cẩn và Cố Lâm cùng vào công ty, chỉ là Cố Lâm được lên thẳng hàng ngũ lãnh đạo cấp cao, còn Thẩm Tự Cẩn thì chỉ là một tổ trưởng nhỏ trong một bộ phận mà thôi.

Cả hai hầu như không có cơ hội gặp mặt trong công ty.

Những lúc không có tiết học, tôi cũng thường xuyên đến công ty, dù sao thì sau này cả công ty này cũng sẽ là của tôi.

Khi đang giảng giải chi tiết một dự án cho tôi, Cố Lâm bỗng hỏi:

“Lúc trước vì sao em không chọn Thẩm Tự Cẩn?”

Tôi hỏi lại:

“Em vì sao phải chọn hắn?”

Cố Lâm cụp mắt xuống, hàng mi đen nhánh che khuất cảm xúc nơi đáy mắt cậu.

Lúc nào cũng thế.

Tôi nâng mặt Cố Lâm lên, ép cậu ngẩng đầu nhìn mình.

Cố Lâm nhìn tôi, bật cười khẽ, như thể đang nhìn một đứa trẻ con nghịch ngợm.

“Gì vậy?”

“Cố Lâm, anh là người của em.”

Tôi như khi còn nhỏ, tiếp tục tẩy não cậu:

“Bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng chỉ được đứng về phía em. Nếu anh dám phản bội tôi, em sẽ…”

Tên phản diện điên loạn này, một khi phát điên lên là vô cùng đáng sợ.

Cho nên tôi cũng có chuẩn bị đường lui.

“Tất cả những gì anh có bây giờ đều là em cho anh. Nếu anh dám phản em, em sẽ khiến anh trắng tay.”

Trong mắt Cố Lâm bỗng lóe lên tia cô đơn, cậu lại cụp mắt, khẽ cong môi cười.

Chỉ là nụ cười ấy, phảng phất chút đắng chát.

“Hứa Tịch Tịch, thứ em đang cho anh, vốn không phải thứ anh muốn.”

“Vậy anh muốn gì?” tôi hỏi.

Cố Lâm nhìn sâu vào mắt tôi, cuối cùng lại không nói ra được cậu muốn gì.

Chỉ đáp:

“Nếu em ghét Thẩm Tự Cẩn, đơn giản thôi, anh có thể khiến hắn biến mất khỏi thế giới này, lặng lẽ, không ai hay biết.”

Tôi không khỏi rùng mình, vội vàng buông mặt Cố Lâm ra.

Tôi vừa nói gì với cái tên điên cuồng này vậy chứ?

Ánh mắt Cố Lâm dừng trên tay tôi:

“Hứa Tịch Tịch, em sợ anh?”

“Ai mà sợ chứ.”

Tôi điều chỉnh lại cảm xúc:

“Em không cần anh giết Thẩm Tự Cẩn, nhưng chắc chắn hắn sẽ không an phận, anh để ý hắn giùm em.”

Cố Lâm:

“Được.”

12

Tối hôm đó, tôi và Cố Lâm tan làm cùng nhau về nhà.

Chị gái từ trên lầu đi xuống, dù bụng còn chưa lộ rõ đã bắt đầu ôm bụng mà đi.

“Thẩm Tự Cẩn đâu? Sao còn chưa về?”

Cố Lâm không nói gì.

Cậu vốn rất kiệm lời, kể cả khi đối mặt với ba mẹ tôi cũng luôn giữ thái độ lạnh nhạt.

Tôi nhàn nhạt “ồ” một tiếng:

“Chắc tăng ca thôi.

Chị cũng biết đấy, dân đi làm mà, tăng ca là chuyện bình thường.”

Tất nhiên, câu này chỉ dành cho “dân đi làm” là Thẩm Tự Cẩn.

Chị tôi bước xuống cầu thang, đi đến trước mặt tôi.

Nhìn qua cũng biết mấy năm nay chị chịu không ít khổ, khí chất cao quý ngày nào đã bị bào mòn sạch sẽ, nhưng vẫn cố bày ra dáng vẻ thanh nhã đoan trang.

“Em gái, mấy năm không ở cạnh em, ba mẹ đúng là đã chiều hư em rồi.”

Chị liếc nhìn Cố Lâm cạnh tôi, đầy ẩn ý:

“Cũng có thể là do em học theo mấy người chẳng ra gì.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap