CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/anh-trai-do-toi-chon/chuong-1-anh-trai-do-toi-chon/

Tin hay không, thì có gì khác nhau?

Chỉ cần anh chịu giúp tôi hạ gục Thẩm Tự Cẩn – thằng khốn có ánh hào quang nam chính kia – là đủ.

Còn chị tôi nữa.

Chị quay lại, chính là con đường chết.

“Hứa Tịch Tịch.”

Anh vẫn như hơn mười năm nay, gọi đầy đủ cả họ tên tôi.

“Mạng anh là của em.”

Anh khẽ cười, nụ cười mờ nhạt:

“Em muốn lấy lúc nào cũng được.”

“…”

Chuẩn kiểu phản diện điên cuồng mới nói ra được lời thế này.

9

Tại bữa tiệc, ba mẹ tôi chính thức công bố: Cố Lâm sẽ đảm nhận chức Phó Tổng giám đốc của Tập đoàn Hứa thị.

Lời còn chưa dứt, một giọng nói thanh lạnh, cao ngạo vang lên:

“Ba, mẹ, chuyện lớn như vậy, sao không báo cho con biết?”

Là chị tôi.

Chị mặc chiếc váy dạ hội trắng tinh khôi, người đàn ông mặc đồ đen đi bên cạnh chính là Thẩm Tự Cẩn.

Theo nguyên tác thì Thẩm Tự Cẩn cao 1m88, nhưng đời này hình như bị “co lại” rồi.

Cũng đúng thôi, ông bà nội ở quê mở một nông trại nhỏ, thích tự trồng rau trái.

Tuy đồ ăn ở đó đều là thực phẩm sạch, nhưng làm sao so được với đời trước khi ở nhà tôi – có cả chuyên gia dinh dưỡng theo dõi từng bữa ăn.

Không chỉ chiều cao giảm sút, Thẩm Tự Cẩn cũng mất đi hoàn toàn vẻ quý khí, thay vào đó là khí chất lưu manh lãng tử.

Hồi đó, chưa bao lâu sau khi chị về quê, chị đã đưa Thẩm Tự Cẩn đi theo.

Ba mẹ tôi không làm gì được, đành đồng ý cho cậu ta ở lại cùng ông bà.

Hai người vì học không tốt nên không đỗ đại học danh tiếng, cũng chẳng chịu nghe ba mẹ đi du học hay học lại, mà tùy tiện chọn một trường cao đẳng ở xa để học.

Mấy năm nay không hề quay về, thậm chí rất ít khi liên lạc.

Nay bỗng dưng xuất hiện, ba mẹ tôi đúng là khá bất ngờ.

Chị khoác tay Thẩm Tự Cẩn:

“Ba mẹ, đã để Cố Lâm làm phó tổng giám đốc rồi, vậy để Tự Cẩn làm tổng giám đốc đi.”

Khách mời trong tiệc đều là nhân vật tai to mặt lớn trong giới kinh doanh, tất cả đều lặng lẽ quan sát tình hình.

Mẹ tôi vẫn giữ nụ cười:

“Tiểu Ý, những chuyện này để về nhà nói, được không? Con và Tiểu Thẩm cứ—”

Chị tôi liền ngắt lời mẹ giữa đám đông:

“Mẹ, mẹ đừng thiên vị như vậy được không? Năm xưa là con đề xuất nhận nuôi một người anh, vậy mà vì em gái khóc nháo nên mọi người để nó chọn, chọn Cố Lâm.

Nếu không phải tại nó tùy hứng, thì giờ người ở trong nhà mình đã là Tự Cẩn rồi…”

“Tiểu Ý.” Mẹ tôi lạnh giọng, “Mẹ đã nói, những chuyện này về nhà hẵng nói.”

Nhưng chị tôi vẫn không buông tha:

“Tự Cẩn giỏi hơn Cố Lâm nhiều, anh ấy còn đang học đã mở công ty riêng, hiện tại mỗi năm kiếm được hàng triệu.

Ba mẹ là thương nhân, lẽ ra phải chọn người có năng lực giúp đỡ gia đình chứ, đúng không?”

Không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Tôi tiến lên, khoác tay chị, kéo chị sang bên:

“Chị, lâu rồi không gặp, em nhớ chị lắm!

Mình sang bên kia nói chuyện đi.”

Bất chấp chị giãy giụa, tôi cứng rắn kéo chị vào góc:

“Chị làm sao vậy? Chị không nhìn ra khách mời hôm nay đều là người quan trọng sao? Những lời đó chị không thể để về nhà nói à, nhất định phải làm mất mặt ba mẹ ở chỗ đông người?”

Chị lạnh lùng cười:

“Tịch Tịch à, bây giờ em có chút địa vị liền dám nói với chị kiểu này rồi sao?

Chị mấy năm không về, em tưởng nhà họ Hứa chỉ còn mỗi mình em là con gái chắc?

Chị nói cho em biết, chị mãi mãi là đại tiểu thư của nhà này, không ai thay thế được chị.”

Trong lòng tôi dâng lên một cơn thù hận ngút trời, dù đã sớm biết ngày chị trở lại.

Nhưng chị rõ ràng biết hết mọi chuyện, lại vẫn cố bám theo nội dung cũ, chỉ để hoàn thành câu chuyện tình yêu đầy bi thương giữa mình và nam chính, mặc kệ sống chết của cả gia đình.

Tôi hít sâu một hơi:

“Em nói lần cuối: về nhà rồi nói. Nếu chị còn nói linh tinh ở đây, em lập tức cho người tống Thẩm Tự Cẩn ra ngoài.”

“Em…”

“Kiếm được vài triệu là giỏi lắm sao?” Tôi khinh miệt cười, “Khách mời hôm nay đều là tỷ phú, trong mắt họ, vài triệu chẳng khác gì vài đồng lẻ.”

Lời này kích động chị, ánh mắt chị loé lên tia hằn học:

“Em thì biết gì? Tự Cẩn là nam chính, anh ấy có hào quang nam chính, có kim thủ chỉ!”

Chị ta nóng giận đến mức lỡ miệng.

Tôi giả vờ không hiểu:

“Chị đang nói gì thế? Chị bị ngốc à? Nam chính cái gì? Chị tưởng mình đang đóng phim à?”

Lúc này chị mới nhận ra mình nói hớ, vội vàng quay về bên cạnh Thẩm Tự Cẩn.

Tạm coi như biết điều, không tiếp tục làm trò nữa.

10

Bữa tiệc kết thúc thuận lợi.

Về đến nhà, ba tôi mới trầm giọng chất vấn chị:

“Con về sao không báo trước một tiếng? Hứa Như Ý, buổi tiệc quan trọng như vậy, ai cho con gan dám làm loạn giữa chốn đông người?”

Chị kéo Thẩm Tự Cẩn đến trước mặt ba tôi:

“Tự Cẩn rõ ràng xuất sắc hơn, ba đã cho Cố Lâm vào công ty, sao lại không cho Tự Cẩn? Cố Lâm lớn lên bên ba, thì Tự Cẩn cũng lớn lên bên ông bà nội, chẳng phải đều là người nhà sao?”

Ba tôi lạnh lùng từ chối:

“Không được. Tự Cẩn không thể vào công ty.”

Chị bất mãn:

“Vì sao?”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap